Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1730 : Tao ngộ Tiểu tiên vương
Ngày đăng: 06:06 22/04/20
Nói xong, văn sĩ trung niên này lại ném hai ngọc bài cho Diệp Mặc nói:
- Đây là hai miếng độn phù, bây giờ anh bóp nát miếng màu trắng kia, là có thể ra ngoài được, hơn nữa còn là trực tiếp truyền tống ra ngoài Phiêu Miểu tiên trì. Đợi khi nào anh có thể đi vào, lại bóp nát miếng màu đỏ kia, là có thể quay lại đây.
Diệp Mặc cầm chặt lấy hai miếng ngọc bài, trong lòng lại có chút cảm giác bất ổn, nhưng hắn biết bây giờ cho dù có không ổn, thì hắn cũng không có cách nào. Cho nên sau khi hắn lấy được hai miếng ngọc bài này rồi, không chút do dự ném miếng màu đỏ và trong nhẫn trữ vật, đồng thời nói với văn sĩ trung niên kia:
- Lần sau khi tôi đến, sẽ không bị vị đại nhân bắt giam anh bắt đấy chứ?
- Anh yên tâm đi, ác phụ đó còn không biết còn sống hay không, anh chỉ cần đến là được.
Lời nói của văn sĩ trung niên còn chưa dứt, Diệp Mặc liền bóp nát ngọc bài, đồng thời nói:
- Vậy thì sau này gặp lại…
Thấy một vầng ánh sáng trắng vây lấy Diệp Mặc rồi biến mất, văn sĩ trung niên kia nhíu nhíu mày tự lẩm bẩm:
- Bổn đế sao lại cảm thấy có chút không đúng nhỉ?
…
Diệp Mặc sau khi đứng vững mới phát hiện ra, mình quả nhiên xuất hiện bên ngoài Phiêu Miểu tiên trì, nhưng dường như cũng cách Phiêu Miểu tiên trì không xa lắm.
Biết rõ Phiêu Miểu tiên trì cũng không bỏ qua cho mình, Diệp Mặc làm gì còn dám ở lại đây, chỉ là phát ra một tin tức cho Kế Khôn, rồi lập tức bỏ chạy.
Phiêu Miểu tiên trì mấy ngày nay vẫn mở đại hội, Ninh Nga căn bản không còn thời gian để đi cùng Kế Khôn. Kế Khôn chỉ có thể một mình ngây ngẩn người, cảnh đẹp xung quanh đối với cô mà nói cũng như hư vô, ánh mắt của cô không có chút chú ý đến thứ gì cả.
Trong lòng cô vẫn nghĩ, Diệp Mặc có xảy ra chuyện gì hay không. Còn một cái nữa chính là tại sao chuyện trên thế giới cũng không thể mười phân vẹn mười được, Phong Hi vừa mới có hi vọng được hồi sinh, thì em trai lại xảy ra chuyện rồi.
Vừa lúc này, truyền tin châu của cô bỗng nhiên rung lên, cô lập tức lấy truyền tin châu ra. Một hàng tin tức xuất hiện trên truyền tin châu:
- Hi Nguyệt tỷ, người của Phiêu Miểu tiên trì có khả năng sẽ giết em, em đã thoát được rồi, bây giờ đang ở chỗ cũ đợi chị.
Tin tức là do Diệp Mặc truyền đến, Kế Khôn kích động chút nữa bóp nát viên châu rồi. Sau đó cô lền cảm thấy sự khẩn trương của Diệp Mặc. Nếu như Phiêu miểu Đế tông muốn giết hắn, cho dù người chị này cũng chưa chắc có thể bảo vệ được hắn. Nhưng cho dù có khó khăn đi nữa, thì cô cũng cẩn phải bảo vệ được Diệp Mặc. Hơn nữa còn phải để cho thân phận của Diệp Mặc không bị truy nã, nội tình của một Đế tông rất nhiều, cô biết rất rõ, dựa vào trốn tránh thì hoàn toàn vô ích.
Đứng trên Phi Toa có hai người, một người Đại La Tiên hậu kỳ, người còn lại cũng đã là Đại La Tiên viên mãn rồi, thậm chí chỉ thiếu chút nữa là lên đến Tiên vương rồi.
Câu hỏi đó chính là do Đại La Tiên thiếu chút nữa lên đến Tiên vương hỏi, trên mặt gã còn đang cười tủm tỉm, nhưng sau khi thấy Diệp Mặc rồi, thì sắc mặt gã lập tức âm trầm. Thậm chí Diệp Mặc còn cảm thấy có chút sát cơ trong đó.
- Lư Mang, cậu ta là ai tôi cần phải báo cáo với anh sao? Mà anh là người thế nào của tôi? Ngữ khí tôn trọng chút đi, Hi Nguyệt muội không phải là cái tên mà anh có thể gọi.
Kế Khôn trầm mặt, lạnh lùng nói.
Diệp Mặc lập tức hiểu ra, hóa ra là người này, hắn có nghe nói qua, hình như tên là Tiểu tiên vương gì đó. Cha của y chắc hẳn là chủ của một thiên vực, địa vị còn cao hơn hai thiếu thành chủ Quý Thư và Tề Bắc Thương nhiều.
Lư Mang hình như cảm thấy khẩu khí của lời nói của mình có chút không đúng, lập tức lại cười nói:
- Xin lỗi nhé, Hi Nguyệt tiên tử, tôi vừa rồi là đang trong suy nghĩ, ngữ khí có chút không đúng, xin đừng để tâm.
Nói xong gã lại ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Tôi là Lư Mang, vì thích kết giao bạn bè, cho nên mọi người thường gọi tôi là Tiểu tiên vương, không biết vị này là…?
Diệp Mặc thầm nghĩ, Tiểu tiên vương thì ghê gớm lắm sao? Chỉ cần không phải là Tiên vương, thì hắn cũng không coi ra gì, chỉ là một Đại La Tiên thì đã sao?
- Tôi là Diệp Mặc, vì không thích kết giao bạn bè, cho nên mọi người gọi tôi là giả đế cô độc.
Diệp Mặc không chút do dự trả lời.
Lư Mang thấy hắn lập tức vô cùng tức giận rồi, sắc mặt trầm xuống, thậm chí trực tiếp mang theo sát cơ trách hỏi mình là ai.
Còn sau đó gã đổi giọng, còn cười hì hì, rõ ràng là vì nhớ ra chị Hi Nguyệt cũng chưa là người gì của gã. Diệp Mặc chắc rằng một khi một mình rời đi, thì gã sẽ lập tức đuổi theo, thông qua tất cả thủ đoạn ép hỏi mình và chị Hi Nguyệt có quan hệ như nào.
Đối với loại người bất luận là nịnh nợ hay không, cũng không kết thù, Diệp Mặc căn bản cũng không ưa. Nói mình là giả đế, đồng thời là đang châm chọc đối phương, rõ ràng không phải là Tiên vương, còn kiếm thêm một chữ Tiểu. Ý tứ chính là giả chính là giả, làm sao Tiểu có thể đổi thành sự thật được.
Kế Khôn thấy Diệp Mặc nói thú vị, suýt nữa thì bật cười, nhưng sắc mặt của Lư Mang lại lần nữa âm trầm.