Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1786 : Tác dụng của Vô Ảnh
Ngày đăng: 06:06 22/04/20
Diệp Mặc thấy Tiên Dược Viên của mình đã bị mất tới bẩy phần Tiên linh thảo cấp bẩy, chỉ còn lại những gốc Tiên linh thảo cấp bốn cấp năm kia là không hề bị hư hao chút nào, bây giờ lại nghe Vô ảnh nói rằng nó chỉ ăn mấy cọng cỏ không hề quan trọng, thì lập tức giận dữ, không hề nghĩ ngợi gì mà nhấc chân lên đá bay Vô ảnh ra khỏi Tiên Dược Viên.
- Cái này là thứ mà mày nói là những cọng cỏ không hề quan trọng sao? Nói như vậy thì những gốc Tiên linh thảo cấp bốn cấp năm kia đối với tao có phải là rất quan trọng không?
Nghe được giọng điệu của Diệp Mặc có chút không đúng, thì Vô ảnh vội vàng chạy lại nịnh nọt:
- Lão đại, em có thể giúp anh tìm được càng nhiều Tiên linh thảo hơn mà, không phải là có một cái Hỗn Độn Tinh Vực sao? Anh chỉ cần mang em tới đó, em nhất định có thể tìm được càng nhiều Tiên linh thảo hơn nữa.
Diệp Mặc thậm chí hoài nghỉ rằng nếu như Vô ảnh có tay, thì lúc này nó đã vỗ ngực bành bành rồi
Diệp Mặc giật mình, cũng có ý định là sẽ ném Vô ảnh ra ngoài tìm kiếm Tiên linh vật. Nhưng hắn lại tiếp tục xụ mặt ra rồi nói:
- Nơi này của tao có mấy thứ không thể đụng vào mày đã biết chưa?
- Em biết, đương nhiên là biết rõ. Cái cây Trúc kia chính là chỗ em ngủ, còn có cái mầm đậu đỏ kia nữa, nó là thứ lão đại rất mực bảo vệ, khẳng định là có tác dụng rất lớn. Hắc hắc, em ngay cả Hoàng Trung Lý đều không động, em sao lại không biết chứ. Em là loại người không có chừng mực như vậy sao?
Vô ảnh nói một cách ngon ngọt.
- Mày cũng được tính là người sao?
Diệp Mặc thấy đúng là mấy thứ kia không bị đụng tới, thì cũng hạ hỏa đi một chút nhìn chằm chằm vào Vô ảnh rồi nói:
- Mày muốn thì cũng có thể đi động, nhưng tao nói trước cho mày biết. Nếu như tao thấy Khổ Trúc thiếu đi một lá trúc, và thấy mày tới gần cái cây kia trong phạm vi ngàn trượng, thì tao sẽ lập tức lột da mày rồi nướng lên ăn.
- Nếu tự nó rụng mất một lá trúc, vậy thì không thể trách em được…
Vô ảnh sợ hãi rụt rè nói.
Sắc mặt Diệp Mặc trở nên lạnh lẽo:
- Bất luận là vì sao, Khổ Trúc cùng cái cây con kia bị làm sao, thì đều tính lên đầu của mày. Cho dù là tự nó rụng mất một lá trúc, thì tao cũng sẽ mang mày đi nướng.
Thân thể khổng lồ của Vô ảnh rùng mình một cái. Theo bản năng liền xa cách Diệp Mặc ra một chút. Nó bỗng nhiên cảm giác được cái Thế giới trang vàng này có chút nguy hiểm rồi. Vạn nhất nó không cẩn thẩn, đi tản bộ mà lại nhỡ đi tới gần phạm vi ngàn trượng của cái cây nhỏ kia, thì nó cũng sẽ bị lão đại nướng lên ăn sao? Hơn nữa lời nói của lão đại, dường như là chẳng có chút đạo lý nào.
Thấy mình đã hù dọa được Vô ảnh, thì Diệp Mặc cũng không tiếp tục uy hiếp nó nữa, mà chỉ tùy ý nói:
Tên Đại La Tiên kia liền ôm quyền nói với Diệp Mặc.
Trong này tuy là rất nhiều Tiên linh thảo, nhưng Tiên linh thảo cấp tám thì lại vô cùng ít. So sánh với một cái Tiên linh mạch, thì ngược lại là một ít Tiên linh thảo cũng không tính là gì.
Diệp Mặc vẫn chưa nói gì, thì Vô ảnh đã nói:
- Lão đại, có muốn em nuốt thằng này không?
- Mày có thể nuốt y sao?
Vô ảnh đã thăng lên thêm một cấp, nhưng là Diệp Mặc lại hiểu quá ít về Vô ảnh sau khi thăng cấp, cho nên hắn chỉ nghĩ là Vô ảnh chỉ có thể giúp hắn chút việc mà thôi, chứ một mình giao đấu với một Đại La Tiên, thì chắc là không được.
- Hắc hắc, anh xem này.
Vô ảnh thấy Diệp Mặc không hề có ý phản đối, thì liền lớn tiếng nói.
Tên Đại La Tiên hậu kỳ kia khi nghe được Vô ảnh nói chuyện, thì liền ngây ngẩn cả người. Y không phải là chưa từng gặp Tiên yêu thú biết nói, nhưng những con Tiên yêu thú đó, có con nào không phải là hộ tông Tiên thú của một tông môn chứ?
Ngay khi tên Đại La Tiên này còn đan ngây người, thì cái miệng lớn của Vô ảnh đã há ra rồi.
Tất cả những thứ xung quanh lập tức đều bị cái miệng lớn của Vô ảnh khống chế, ào ào cuốn tới.
Tên Đại La Tiên kia cũng cảm nhận được lực hút cường đại trong không gian, đâu còn nhớ tới cái gì mà Tiên linh mạch nữa chứ? Lúc này y lập tức đưa tay lấy ra một pháp bảo có hào quang mầu xanh.
Ầm…
Quang mang mầu xanh kia kích thẳng vào cái đầu to lớn của Vô ảnh, khiến cho không gian xung quanh lay động từng trận.
Sắc mặt tên Đại La Tiên kia lập tức thay đổi. Tuy y chặn được Vô ảnh một lần này, nhưng lại cảm giác được Vô ảnh lợi hại hơn so với y, cho nên lúc này y đâu còn dám tham lam cái gì nữa, lập tức xoay người chạy.
Vô ảnh thấy mình há miệng ra mà lại không thể khiến tên Đại La Tiên kia bị hút vào, lập tức cảm thấy rất mất mặt. Vừa rồi nó còn khoác lác khoe khoang trước mặt Diệp Mặc, hiện tại thì đảo mắt một cái đối phượng đã chạy mất. Lúc này thì nó sao có thể bỏ qua được, thậm chí không cần Diệp Mặc phân phó thì nó đã lập tức đuổi theo.
Diệp Mặc thậm chí quên thu hồi lại Tiên linh mạch. Hắn căn bản là hiện tại không hề nghĩ tới việc sau khi Vô ảnh thăng cấp lại trở nên hung tàn. Ngay cả một Đại La Tiên hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của nó. Điều này chẳng phải có nghĩa là hắn sẽ có một trợ thủ có cùng đẳng cấp sao?
Nghĩ tới đây, thì trong lòng Diệp Mặc liền đại hỉ, không hề nhìn Vô ảnh mà trực tiếp ném ra mấy tấm trận kỳ sau đó kéo tất cả cái tiên linh mạch kia ra khỏi mặt đất.