Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1787 : Vô Ảnh gian xảo

Ngày đăng: 06:06 22/04/20


Dòng tiên linh mạch này tuy không nhỏ, lại cũng không phải là loại tiên linh mạch cực lớn. Bây giờ bị Vô ảnh tìm được ngọn nguồn rồi, dưới sự trợ giúp của trận kỳ, bị Diệp Mặc trực tiếp kéo vào Thế Giới Trang Vàng.



Đây là dòng tiên linh mạch thượng phẩm đầu tiên mà Diệp Mặc lấy được, đối với Diệp Mặc mà nói trực tiếp tu luyện bên trên tiên linh mạch, so với tiên tinh hiệu quả còn tốt hơn nhiều. Đáng tiếc là, đây là một dòng tiên linh mạch thượng phẩm, chứ không phải tiên linh mạch cực phẩm.



Diệp Mặc vừa thu hồi tiên linh mạch xong, thì nghe thấy Vô ảnh truyền tới tiếng gào thét. Diệp Mặc thần thức lập tức quét tới, lại phát hiện Vô ảnh bị năm sáu tên Đại La Tiên vây quanh.



Nhiều người như vậy vây quanh tấn công một mình Vô ảnh, Diệp Mặc lập tức nổi trận lôi đình, chỉ trong mấy hơi thở, Diệp Mặc đã rơi vào trước mặt năm sáu tên Đại La Tiên này.



Khiến cho Diệp Mặc nghi ngờ là, tên Đại La Tiên lúc trước muốn cùng hắn phân chia tiên linh mạch vẫn đứng chính giữa năm sáu người kia, không bị Vô ảnh nuốt mất. Tuy nhiên có vẻ hơi chật vật, hiển nhiên là không nguy hiểm đến tính mạng.



Trông thấy Diệp Mặc tới, mấy tên Đại La Tiên kia không tiếp tục công kích. Vô ảnh có chút ủ rũ cúi đầu đứng ở bên cạnh Diệp Mặc, cũng không tiếp tục công kích. Nó vừa mới khoe khoang khoác lác, muốn một ngụm nuốt gọn tên Đại La Tiên kia, bây giờ đừng nói nuốt đối phương, năm sáu Đại La Tiên này vây quanh nó, nếu như Diệp Mặc không đến, nói không chừng nó còn phải chịu thiệt nữa.



- Vị tiên hữu này, Tiên Yêu thú này hẳn là tiên sủng của anh rồi, nó truy sát bạn của tôi nên chúng tôi ra tay ngăn cản. Bây giờ tất cả mọi người không có tổn hại gì, tôi đề nghị bỏ qua đi.



Một Đại La Tiên tu vi đã đạt tới nửa bước Tiên vương chủ động đứng ra chắp tay nói với Diệp Mặc.



Thấy đối phương ăn nói khách khí, Diệp Mặc cũng gật gật đầu, không thèm để ý. Đối phương hẳn là đã biết sự lợi hại của Vô ảnh, đoán chừng không chiếm được lợi thế nên mới như vậy. Với hắn mà nói, bây giờ cũng không cần phải nổi lên tranh chấp với người khác, trong này khắp nơi đều là thứ tốt. Vì chút xíu tranh chấp ấy mà lãng phí thời gian không có lợi gì.



- Dám đoạt tiên linh mạch của lão đại ta, lần sau để bổn tiên nhìn thấy, nhất định một ngụm nuốt gọn ngươi.



Vô ảnh thấy song phương sẽ không đánh nhau, có chút khó chịu nhìn chằm chằm tên Đại La Tiên bị nó đuổi chạy kia uy hiếp một câu. Bởi vì cấp tiếp theo của nó là Tiên Thao, tuy còn chưa thăng cấp đến Tiên Thao, cái thứ này mở miệng ngậm miệng đã tự cho mình là Tiên Thao.



Mấy người nghe đến đó thì sững sờ, thế mới biết thì ra là người bên mình gấp nghé tiên linh mạch của người khác, khó trách người ta phải đuổi giết



Tiên linh mạch đương nhiên là quý giá, nhưng đối với cái tiểu Thiên vực này mà nói, cũng không là cái gì. Dù sao trong khu vực của tiểu Thiên vực nhiều thứ tốt lắm, bọn họ thời gian có hạn, có thời gian đi cướp đoạt tiên linh mạch còn không bằng đi kiếm những vật khác.



Vừa lúc đó, một làn pháo hoa bay lên trời. Mấy tên Đại La Tiên vốn là muốn rời đi sau khi trông thấy pháo hoa, ngay cả chào hỏi cũng không có, lập tức liền bay đi. Diệp Mặc lại nhìn ra, pháo hoa này rất không đơn giản, thậm chí tương đương với một tiên khí trung phẩm dùng một lần.



- Đi qua xem một chút.
Diệp Mặc lập tức nói.



- Cái này là đương nhiên, ý của tôi cũng giống vậy, trận pháp thiên nhiên của ngọn núi sương mù này vô cùng kiên cố, mọi người chúng ta cần phải cùng nhau động thủ. Hàn huynh, huynh nói một chút đi.



Nguyên Sát quay đầu kêu một Đại La Tiên hậu kỳ trẻ tuổi ở sau lưng một câu



Đại La Tiên hậu kỳ trẻ tuổi kia đi tới trước mặt Diệp Mặc chắp tay nói:



- Xin chào Ninh tiên hữu, tôi là Hàn Tiểu Phó, đến từ phủ thiên chủ của Thanh Vi Thiên.



- Ngươi là đệ tử của tiên đế Vị Phong?



Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một câu.



- Không phải, chỉ có điều sư phụ của tôi là bạn bè rất thân thiết với Đại Đế mà thôi, nên tôi được ở trong phủ thiên chủ.



Hàn Tiểu Phó biết rõ sự lợi hại của Diệp Mặc, giọng điệu nói chuyện cũng thành khẩn. Diệp Mặc gọi là tiên đế Vị Phong, y lại tôn trọng xưng là đại đế Vị Phong, có thể thấy y cũng rất là tôn kính Vị Phong.



- Tôi là một đại sư tiên trận cấp năm, tuy không phá được cái trận pháp thiên nhiên to lớn này, nhưng lại biết làm thế nào để tấn công mạnh cái trận pháp này. Nếu như Ninh tiên hữu bằng lòng, tôi có thể đến chỉ huy phá trận.



Hàn Tiểu Phó lại rất khách khí nói.



Diệp Mặc vừa định trả lời, Vô ảnh lại truyền âm qua,



- Lão đại, bên trong ngọn núi sương mù này có rất nhiều thứ, tuyệt đối không nên chia đều với bọn họ, chúng ta làm một mình.



Diệp Mặc quay đầu lại nhìn nhìn Vô ảnh, tên này cũng quá gian tham rồi.