Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1939 : Đế mộc lam quả
Ngày đăng: 06:08 22/04/20
Dụ Nhạc Sinh lập tức nói:
- Diệp tiền bối, chính vì ngài có thể uống một hơi hết một bầu Thanh tửu, thì bất luận tiền bối là tu vi Tiên Đế, hay là tu vi luyện thể Tiên thần thể, thì đều đại biểu cho việc Lĩnh vực của tiền bối có thể ngăn cản Lệ sát chi khí của Thanh Vi Minh Giang. Chỗ đáng sợ nhất khi tiến vào Thanh Vi Minh Giang chính là loại Lệ sát chi khí này, cho nên một khi Lĩnh vực của tiền bối có thể ngăn cản được loại Lệ sát chi khí này, thì sẽ giảm đi một nửa sự phiền toái khi tiến vào Lôi Sát Thần Điện và gia tăng gấp đôi sinh cơ.
Diệp Mặc gật đầu với Dụ Nhạc Sinh, sau đó nhìn vào bà lão kia và cười lạnh:
- Xem ra ngươi chuẩn bị đem ta ra làm tấm chắn à! Tu vi của ta tuy thấp, nhưng thực sự thì không phải là người nào cũng có thể đem ta ra làm tấm chắn được đâu!
Bà lão kia mỉm cười, cũng không ngại ngần gì:
- Ngươi sai rồi, chúng ta là hợp tác với ngươi, chứ không phải là bắt ngươi ra làm tấm chắn. Lĩnh vực của ta mặc dù không có hiệu quả ngăn trở Lệ sát chi khí mạnh như ngươi, nhưng cũng không phải là thứ vô dụng không dùng được. Nếu như hai Lĩnh vực của chúng ta chồng lên nhau, hơn nữa còn có công pháp thần thức của lão chết tiệt kia cùng với Khúc Nguyệt Kính của Cái Hướng Thần, thì gần như sẽ không có chút áp lực gì khi tiến vào Lôi Sát Thần Điện cả. Thực tế thì cho dù là ngươi không hỏi, thì ta cũng sẽ nói ra lý do vì sao lại lấy ngươi làm trung tâm thôi. Bởi vì ngươi có thể một hơi uống hết một bầu Thanh tửu, thì đã nói lên rằng Lĩnh vực của ngươi có thể đối phó với Lệ sát chi khí một cách hữu hiệu nhất. Cho nên chúng ta chỉ cần để ngươi làm chủ đạo, sau đó chồng Lĩnh vực của mình lên phụ trợ là tốt rồi.
- Diệp tiền bối, vị tiền bối này nói không sai, đúng thật là như thế.
Dụ Nhạc Sinh lập tức bổ sung thêm một câu.
- Hóa ra là như vậy.
Sự tức giận của Diệp Mặc vừa rồi giống như là giả bộ vậy, lúc này đã lập tức biến mất hoàn toàn. Hắn quay đầu lại, sau đó cười hì hì nhìn Đỗ Nương rồi nói:
- Đỗ Nương, loại Bạch tửu và Hắc tửu kia của cô có thể dùng vật khác để đổi hay không?
Sắc mặt hơi tái của Đỗ Nương lúc này lại hơi lộ ra một tia hồng nhuận, sau đó cười cười với Diệp Mặc:
- Rượu của tôi đương nhiên có thể dùng những vật khác để đổi. Chỉ cần là vật có giá trị là được, nhưng không thể quá thấp.
Diệp Mặc cười ha hả, sau đó lấy một cái hộp ngọc ra đặt lên trên quầy:
- Đương nhiên là sẽ không thấp. Trong cái hộp ngọc này của ta có một loại Tiên linh quả, đổi lấy một bầu Thanh tửu, một bầu Bạch tửu, thêm cả một bầu Hắc tửu…
Lời Diệp Mặc còn chưa nói hết, thì tất cả mọi người xung quanh liền nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Lúc này gần như tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Mặc điên rồi. Bất luận là Diệp Mặc lấy ra loại Tiên linh quả gì, thì cũng không thể nào đổi được ba loại rượu kia lấy mỗi loại một bầu được. Trừ phi thứ mà hắn lấy ra có đẳng cấp ngang với Tịch đạo quả. Nhưng loại Tiên linh quả cao cấp như Tịch đạo quả thì ai lại mang ra đổi chác chứ?
Sắc mặt hơi tái của Đỗ Nương lập tức trầm xuống:
Bà lão kia thấy Diệp Mặc đã thu hồi lại hộp ngọc thì trong mắt liền lóe lên một tia vui mừng rồi nhanh chóng nói.
Trong lòng Diệp Mặc thầm cười lạnh. Hắn sao có thể không nhìn ra được tâm tư của bà lão kia chứ. Muốn lấy đi Đế mộc lam quả từ trong tay mình sao? Bà ta coi mọi việc đều quá mức đơn giản rồi.
- Thật có lỗi, ta không muốn gia nhập vào đội của các người. Dụ tiên hữu, nếu như hai người muốn vào đội của tôi, thì ba người chúng ta sẽ đi Thanh Vi Minh Giang ngay bây giờ. Nếu như hai người không muốn, vậy thì tôi sẽ đi một mình.
Diệp Mặc cự tuyệt bà lão kia, sau đó quay người nói với vợ chồng Dụ Nhạc Sinh.
Dụ Nhạc Sinh cho hắn một cái ngọc giản, về tình về lý thì hắn đều phải nói với Dụ Nhạc Sinh một câu. Nếu như đối phương không muốn, vậy thì hắn sẽ đi một mình.
- Ngươi cũng dám tự mình đi cùng hai Tiên Tôn tiến vào Thanh Vi Minh Giang sao?
Bà lão kia thấy Diệp Mặc cự tuyệt, ngược lại lại gọi vợ chồng Dụ Nhạc Sinh đi cùng, cho nên lập tức kinh ngạc vô cùng.
- Có vấn đề gì không?
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng. Tu vi hiện tại của hắn thì cần quái gì phải nhìn sắc mặt của một bà lão Tiên Đế trung kỳ chứ?
Muốn Diệp Mặc tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thì cũng chỉ có thể ở trong tình huống hắn chưa đủ thực lực mà thôi. Chỉ cần không phải vạn bất đắc dĩ, thì Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không ủy khuất chính mình.
- Thái Liễu sư muội, nếu như người ta đã ỷ vào tu vi luyện thể của mình, thì hai người chúng ta cùng một đội đi.
Lão gù tên Tiểu Thổ bỗng nhiên cười tủm tỉm nói với bã lão kia.
Bà lão kia liền cười:
- Được, đã như vậy thì tôi liền cùng Tiểu Thổ sư huynh lập đội tiến vào Lôi Sát Thần Điện. Các vị đã tới nơi này thì chắc chắn đều phải có tu vi Tiên linh thể trở lên rồi, cho nên ai muốn đi cùng chúng tôi thì liền đến đây đi.
Tên Tiên Tôn Cái Hướng Thần kia liền suy nghĩ một chút, sau đó lập tức đứng về phía bà lão cùng lão gù kia. Ba người ở bàn thứ hai thấy vậy cũng lập tức đi tới. Bọn họ ở chỗ này luyện thể đã nhiều năm, cho nên cao thủ ở nơi này thì hầu như họ đều biết.
Diệp Mặc khẳng định rằng nếu như hắn không lấy ra Đế mộc lam quả, thì hai tên Tiên Đế này tuyệt đối sẽ không tổ đội để tiến vào Thanh Vi Minh Giang theo hắn. Bất quá dù thế nào, thì hắn cũng chả phải ngại.