Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1940 : Tổ đội

Ngày đăng: 06:08 22/04/20


- Anh Sinh.



Sư Quỳnh thấy vốn dĩ là một đội nay biến thành hai đội, liền có chút lo lắng liếc nhìn Dụ Nhạc Sinh. Theo lý mà nói, bọn họ cần phải gia nhập vào đội hai Tiên đế kia, nhưng theo ý muốn mà nói, thì bọn họ lại muốn cùng đội với Diệp Mặc hơn.



- Không tin tưởng thì không lập, em Quỳnh, chúng ta cùng đội với anh Diệp đi. Đây cũng là lần cuối cùng chúng ta vào Thanh Vi Minh Giang rồi, nếu như lần này không có kết quả gì, thì sau này chúng ta cũng không đến đây nữa.



Dụ Nhạc Sinh mau chóng chọn lựa, sau khi gã biết tu vi của Diệp Mặc cũng chưa đến Tiên đế, liền gọi thẳng là anh Diệp.



- Anh Sinh, chúng ta như này có phải là quá mạo hiểm không? Đã đắc tội với người khác, lại còn tự dấn thân mình vào trong nguy hiểm nữa…



Sư Quỳnh lén lút truyền âm cho Dụ Nhạc Sinh, cô cũng có chút lo lắng về thực lực của Diệp Mặc. Diệp Mặc chưa đến tu vi Tiên đế, cho dù lĩnh vực đối kháng với sát khí ác liệt kia có mạnh hơn chút, cũng chỉ là một người mà thôi. Với kinh nghiệm tu luyện trong Thanh Vi Minh Giang của bọn họ, đối phó với sát khí ác liệt này, tu vi của những người trong đội càng mạnh càng tốt. Lĩnh vực càng mạnh càng tốt, lĩnh vực cộng thêm uy lực càng lớn hơn.



Dụ Nhạc Sinh cũng không trả lời, gã tin rằng Sư Quỳnh sẽ hiểu ý của hắn. Diệp Mặc có thể một ngụm lớn uống cạn một bầu thanh tửu có thể đơn giản sao? Tiềm lực của người như này cũng sẽ rất lớn.



Hơn nữa, cho dù Diệp Mặc và hai vị Tiên đế hợp đội với nhau cũng chưa chắc có thể đến Lôi Sát Thần điện, chỉ có điều gã cũng đã định rời khỏi nơi này rồi, liều mạng một lần cuối cùng mà thôi. Bây giờ Diệp Mặc và hai vị Tiên đế tách đội ra, bất luận vào bên nào, cơ hội đến Lôi Sát Thần điện cũng là cực kỳ xa xôi, gã cũng tính kỹ rồi, sau khi đến Thanh Vi Minh Giang không thể tiến lên, thì vợ chồng gã sẽ từ biệt Diệp Mặc, rời khỏi Thanh Vi Minh Giang.



Đồng thời gã cảm thấy Diệp Mặc cũng đáng tin hơn bà lão và lão già lưng gù kia một chút, hợp đội cùng Diệp Mặc không thể đến Lôi Sát Thần điện, thì coi như là kết thêm người bạn. Còn chuyện một số Tiên tôn hợp đội cùng lão già lưng gù kia, cũng chỉ là muốn nhờ vào lĩnh vực Tiên đế tìm một số Uấn Sát thạch trong Thanh Vi Minh Giang mà thôi. Không ai cho rằng hai vị Tiên đế này chắc chắn sẽ dẫn được bọn họ vào trong Lôi Sát Thần điện. Đương nhiên có thể vào trong đó thật, đối với bọn họ mà nói thì quá tốt rồi, không thể tiến vào trong đó, thì tìm thêm một chút Uấn Sát thạch trong lòng sông cũng được.



Diệp Mặc ngược lại lại có chút kính trọng với Dụ Nhạc Sinh này, lúc trước hắn cũng chỉ là có chút thiện cảm mà thôi, vốn dĩ lĩnh vực của hắn có thể chặn lại được sát khí ác liệt này, cộng thêm bà già và lão già lưng gù kia hợp lại, thì thực lực của đội này cho dù tiến vào nơi sâu nhất của Thanh Vi Minh Giang cũng không phải là không được.



Nhưng bà già và lão già lưng gù kia một khi không cùng đội với hắn, thì thực lực bên hắn coi như thấp xuống rất nhiều, cộng thêm lão già lưng gù kia đã nói rõ tu vi của hắn cũng chưa đến Tiên đế, chỉ cần không phải là đồ ngốc, thì sẽ không chọn cùng đội với hắn. Còn Dụ Nhạc Sinh thì cũng chưa đổi chủ ý, vẫn cùng đội với hắn, rõ ràng cũng là người có chủ kiến.



Bà lão kia nghe thấy Dụ Nhạc Sinh nói vậy, hừ lạnh một tiếng. Dụ Nhạc Sinh có phải gia nhập cùng đội với bà không, thì bà cũng chẳng để ý. Cái khiến bà chú ý chính là miếng bản đồ của Dụ Nhạc Sinh kia, còn miếng bản đồ đó bây giờ lại đang trên người Diệp Mặc. Bà cũng biết không có sự gia nhập của Diệp Mặc, thì hai Tiên đế bọn họ dẫn theo vài Tiên tôn muốn vào trong nơi sâu thẳm của Thanh Vi Minh Giang căn bản cũng không vào được. Còn mục đích của tổ đội, bà và lão già lưng gù kia trong lòng cũng hiểu rõ, đó chính là thứ trên người Diệp Mặc. Muốn bản đồ, đương nhiên sẽ không muốn Diệp Mặc đi mất. Trong Thanh Vi Minh Giang thần thức cũng không quét được bao xa, nếu nhiều ngời, thần thức có thể tóm được phạm vi càng lớn, đương nhiên tổ đội nhiều người có thể tiện kiếm được chút Uẩn sát thạch.



- Vị tiên hữu này, có thể bán cho tôi phần bản đồ kia được không?



Lão già lưng gù tên Tiểu Thổ cười khà khà nói với Dụ Nhạc Sinh.



Dụ Nhạc Sinh lập tức có chút khó xử nói:



- Tiền bối, tấm bản đồ đó tôi đã đưa cho Diệp tiền bối rồi.
Diệp Mặc vội vàng nói:



- Hai người không cần lo lắng, đây là Tiên sủng của tôi.



- Tiên linh thú thật thần tuấn, quả thực giống như Long Mã vậy. Thậm chí còn thần tuấn hơn Long Mã ba phần ấy chứ.



Dụ Nhạc Sinh nhìn thấy đôi cánh vàng của Vô Ảnh, không kìm chế nổi khen một câu.



Vô Ảnh vốn dĩ muốn hỏi Diệp Mặc xem nơi này có phải là Thanh Vi Minh Giang hay không, bây giờ nó nghe thấy Dụ Nhạc Sinh nói nó thần tuấn lại càng hưng phấn không biết đông tây nam bắc, lập tức dương dương đắc ý nói:



- Con mắt của anh không tệ, Long Mã đó đã là cái gì, trước mặt tôi, tôi chỉ cần một ngụm mà thôi.



Dụ Nhạc Sinh ngược lại lại không để ý đến việc Vô Ảnh biết nói, cái mà gã ngạc nhiên chính là Vô Ảnh đứng bên Thanh Vi Minh Giang này không ngờ lại không sợ hãi sát khí ác liệt kia chút nào.



Thấy Dụ Nhạc Sinh hình như còn muốn hỏi về lai lịch của Vô Ảnh. Diệp Mặc mau chóng hỏi trước:



- Anh Sinh, lão già lưng gù tên Tiểu Thổ đó anh có biết lai lịch của lão không?



Diệp Mặc luôn cảm giác lão già lưng gù Tiểu Thổ này có chút cổ quái, trên người lão ngoài nét tang thương ra thì chỉ có tang thương. Loại tang thương đó hắn cũng không nhìn thấy trên người Khai Nỉ, nhưng lão già lưng gù này dường như lại tang thương hơn Khai Nỉ một chút, còn tên của lão thì lại rất kỳ lạ, tên Tiểu Thổ, quả thực khiến Diệp Mặc nghĩ không thông.



- Tôi cũng không biết lai lịch của lão, chỉ biết lão vô cùng lợi hại. Anh đừng nhìn tửu điếm đó chỉ có ba bàn, trên thực tế cho dù người trong cửa hàng đó có nhiều hơn nữa, thì bàn thứ ba cũng là của lão, không có ai dám dùng cái bàn đó của lão. Khi tôi vừa mới đến, người này cũng đã ở đây rồi. Nhưng tính tình của lão cũng không xấu, chỉ cần không mạo phạm đến lão, thì lão cũng sẽ không chủ động ra tay với người khác.



Dụ Nhạc Sinh nói đến đây có chút lo lắng nhìn Diệp Mặc một cái nói:



- Anh Diệp, hôm nay e rằng anh đã đắc tội với lão rồi. Cho nên sau khi anh từ Thanh Vi Minh Giang đi ra, tôi khuyên anh đừng đến tửu điếm của Đỗ Nương đó nữa, tốt nhất là rời khỏi đây luôn.



- Sao anh biết lão sẽ không động thủ trong Thanh Vi Minh Giang?



Diệp Mặc ngược lại lại có chút nghi ngờ nói.