Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1997 : Trận đấu không có quy tắc

Ngày đăng: 06:09 22/04/20


- Thật xin lỗi, tôi không cho ghi nợ.



Diệp Mặc sau khi bình thản nói với Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác xong, liền trực tiếp quay đầu nói với người đàn ông gầy mặt bịt khăn đen kia:



- Trả mười vạn Thần tinh thượng phẩm, Thần tâm thạch sẽ là của anh.



- Cám ơn.



Người đàn ồng gầy nhom kia không chút do dự ném một nhẫn trữ vật cho Diệp Mặc, thần thức của Diệp Mặc quét qua một chút, cũng đã nhìn thấy bên trong nhẫn trữ vật có mười vạn Thần tinh, một viên cũng không thiếu. Hắn lập tức lấy Thần tâm thạch từ trong cấm chế ra, dùng một hộp ngọc để đựng vào, rồi ném cho người đàn ông kia.



Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác giận tím mặt, đến loại mị sắc kia cũng giảm đi không ít. Cô không ngờ Diệp Mặc lại dám từ chối cô ta, đừng nói Diệp Mặc ngồi thuyền cùng Hành Thị Thần Giác đến đây, cho dù không phải, chỉ là một Tán tu cũng dám từ chối Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác, quả thực không biết sống chết là gì.



- Người vô sỉ, có ân không báo, uổng công Hành Thị Thần Giác tôi đối tốt với anh, tôi nhổ vào!



Người đàn ông mặt ngựa đứng sau lưng Đại tiểu thư thấy Diệp Mặc nhận tinh thạch, lập tức tức giận nói.



Diệp Mặc cười khẩy một tiếng nói:



- Có ân? Hành Thị Thần Giác anh có ân tình gì với tôi? Hành Thị Thần Giác anh cho tôi một xuất tiến vào trong Mộ Hoa Thần sơn, hay là giúp tôi phí báo danh tham gia khiêu chiến? Tôi nhờ vào phi thuyền của Hành Thị Thần Giác mới đến được đây, nhưng tôi cũng trả bốn vạn Thần tinh rồi. Chỉ dựa vào cái mặt ngựa này của anh cũng dám nói có ân với tôi, anh có biết mất mặt hay không vậy?



Người đàn ông mặt ngựa kia lập tức muốn ra tay, nhưng Đại tiểu thư hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi, tên mặt ngựa hung tợn chằm chằm nhìn Diệp Mặc, cũng quay người rời đi.



Nữu Như Nam trong lòng vô cùng hổ thẹn, cúi thấp đầu một câu cũng không nói.



Vốn dĩ khi người đàn ông mặt ngựa kia nói Diệp Mặc có ân không báo, những người xung quanh còn cho rằng Diệp Mặc vong ân bội nghĩa, vô liêm sỉ. Trong Thần Phần vực, cá lớn nuốt cá bé, nhưng tất cả những người trong này lại rất quan trọng lời hứa và ân oán, có nghĩa có ân báo ân có oán báo oán. Chính vì như vậy, đám người mới nói Diệp Mặc vô liêm sỉ.


Pháp bảo phi hành cuối cùng phi vào, trận môn khổng lồ đó lập tức trầm xuống.



Một người đàn ông Diệp Mặc đồng thời cũng không nhìn ra tu vi bước đến giữa bãi sa mạc, giơ tay vẫy ra mười lôi đài cực lớn, cấm chế trận quang lượn lờ bên cạnh lôi đài, rõ ràng có hiệu quả phòng ngự cực mạnh.



- Bây giờ mời những người tham gia khiêu chiến tiến vào lôi đài, thời gian là một ngày, sau khi số hương này cháy hết, mười người vẫn còn ở lại lôi đài đều có tư cách tiến vào trong Mộ Hoa Thần sơn. Những người bị đánh khỏi lôi đài, không được lên lần thứ hai, nếu không sẽ giết không tha…



Người đàn ông này còn chưa nói hết, bên dưới lập tức liền ầm ĩ lên. Không nói trận khiêu chiến này không có bất kỳ quy tắc nào, thậm chí đến thời gian và số người cũng bị thu hẹp lại.



- Chẳng phải nói ba ngày sao?



- Còn nói có hai mươi suất nữa? Sao lại biến thành mười rồi?







Bất luận phía dưới ầm ĩ như nào, người đàn ông kia vẫn không quan tâm, vung tay phóng một cây hương dài ra, cây hương dài này sau khi được y phóng ra, cũng đã bị đốt lên.



Mười lôi đài, không có quy tắc nào, bất kỳ ai cũng có thể lên lôi đài khiêu chiến, thậm chí có thể quần chiến. Như vậy rõ ràng người nào lên đài trước là chịu thiệt nhiều nhất, không ai muốn lên đài trước.



Đại hán mặt râu đứng bên cạnh Diệp Mặc cũng thở dài nói:



- Xem ra không có hi vọng rồi, Mộ Hoa Thần sơn cũng đã mở rồi, trận khiêu chiến không có quy tắc gì, còn có một số quy tắc gì đó mà tuân theo. Cứ tiếp tục như này, cho dù có lợi hại đi nữa cũng sẽ bị cậy đông hiếp yếu mà hạ gục.



Diệp Mặc cũng im lặng, nơi này đúng là nơi thực lực vi tôn, những lời người này nói, không ai dám phản bác lại, ai cũng biết, người đầu tiên bước ra phản bác thì bị giết là cái chắc.



Không ai đứng ra phản bác, cũng không ai bước lên lôi đài đầu tiên.