Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2046 : Chứng thực Thần thông

Ngày đăng: 06:09 22/04/20


Lúc này ý niệm của Diệp Mặc hoàn toàn đặt trong cảm ngộ Đao Đạo, lúc hắn nghĩ tới hai đạo Thái Sơ Thần Văn kia, sắp sửa bắt đầu dung hợp. Nhưng bất kể Diệp Mặc dùng biện pháp gì, hai đạo Thái Sơ Thần Văn trước sau vẫn không cách nào dung hợp vào trong Đao Ngân được.



Thần thông của Diệp Mặc và công pháp của hắn, thậm chí là đạo của hắn, đều do chính bản thân hắn khai triển ra. Trong chớp nhoáng này hắn đã hiểu là chuyện gì xảy ra, là vì thần thông Thái Sơ Thần Văn và thần th6ong Đao Ngân do chính hắn lĩnh ngộ căn bản là không cùng một cấp bậc, Thái Sơ Thần Văn cấp bậc quá cao, mà Đao Ngân hắn vừa mới lĩnh ngộ được tuy cũng không tệ, nhưng lại còn xa lắm mới sánh bằng bằng Thái Sơ Thần Văn.



Sau khi bỏ đi ý nghĩ này, Diệp Mặc lập tức liền cảm thấy Đao Ngân của mình hình như cũng thay đổi rồi. Thần thông Đao Ngân hắn vừa mới lĩnh ngộ mặc dù không dung hợp được vào Thái Sơ Thần Văn, nhưng cũng đã nhận được một vài gợi ý. Một đạo Đao Ngân đánh ra này của hắn, có một đạo biến thành hình dạng gợn sóng, gợn sóng này tuy chấn động không lớn, nhưng mỗi con sống động một cái, đã cuốn sạch khí tức sát cơ chung quanh tới, hoàn toàn không chỉ là Đao Ngân đơn giản như vậy nữa rồi.



Uỳnh...



Đao Ngân biến thành hình dạng gọn sóng kia đánh vào phía trên kiếm khí của Thần nữ mặc váy màu vàng, kiếm khí của Thần nữ mặc váy màu vàng tản ra sát ý mạnh mẽ làm cho cô cũng không cách nào lĩnh ngộ tiếp được nữa.



Một vệt màu máu xẹt qua lồng ngực cô, Thần nữ váy màu vàng bị Đao Ngân biến thành hình dạng gợn sóng kia đánh ra xa mấy ngàn thước, rồi mới miễn cưỡng đứng lại được.



Thần nữ váy màu vàng cũng từ trong lĩnh ngộ giựt mình tỉnh lại, cô ngơ ngát nhìn ngực ào ạt máu tươi, thậm chí quên cả chữa thương.



Vừa nãy cô đang lĩnh ngộ Kiếm đạo, đối với sự thay đổi của Đao Ngân mà cô chống đỡ, cô vô cùng rõ ràng, thậm chí có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Chính như Diệp Mặc đối với sự biến hóa của kiếm đạo của cô, hắn cũng rõ như lòng bàn tay vậy. Vốn Đao Ngân và kiếm khí giăng khắp nơi, tuy chém giết kịch liệt vô cùng, lực lượng lại ngang nhau, nhưng Đao Ngân kia cuối cùng lại thay đổi quá đột ngột, hình thành một Đao Văn có hình sóng. Hình gợn sóng kia như có thể bóp méo không gian, làm sát thế trong không gian tụ lại rồi dùng một loại pháp tắc quỷ dị đánh tới.



Mà Đao Văn kia sau khi ra ngoài, kiếm khí của cô rốt cuộc lại không cản nổi, trong lúc vội vàng lại bị đánh ra, kéo theo cô cũng bị thương nặng. Tuy cô cũng biết, trong quá trình lĩnh ngộ kiểu này việc bị thương và tu vi chân chính không có bao nhiêu quan hệ, nhưng Diệp Mặc có thể là cho cô bị thương, hiển nhiên cũng không phải là kẽ đầu đường xó chợ.



Đao Văn kia rốt cuộc là thứ gì. Sau khi biến hóa lại hung hiểm như thế?



Diệp Mặc cũng không có nửa phần áy náy vì đã đánh Thần nữ váy màu vàng bị thương, hắn lợi dụng đối phương để lĩnh ngộ thần thông, tương tự đối phương cũng đang lợi dụng hắn. Cho dù là hắn bị giết, đoán chứng tương tự đối phương cũng sẽ không áy náy. Lúc này Diệp Mặc sâu sắc cảm nhận được sự lợi hại của Đao Văn này, đối phương là một Dục đạo Thánh đế, cho dù là trong khi cảm ngộ, có thể một đao làm cho cô nao núng cũng không phải là chuyện dễ dàng.



Lúc này hắn đang nhắm mắt lại cảm ngộ thần thông Đao Văn của mình. Một đao thần thông Đao Văn cuối cùng kia là cảm ngộ được từ trong Thái Sơ Thần Văn của hắn. Thêm nữa là Đao Ngân mà hắn vừa mới lĩnh ngộ được giống như lưỡi đao rơi xuống đầy trời vậy, về sau liền dứt khoát gọi là Lạc Ngân Đao Văn đi.




Diệp Mặc từ sau khi đi theo Thần nữ váy màu vàng, bình thường cô ta luôn bình tĩnh như nước, ngoại trừ lúc chứng thực thần thông ra, tuyệt đối sẽ không nói thừa một câu, điểm này ngược lại là ăn khớp với lúc trước Diệp Mặc có nói Thần nữ của Thần nữ thánh môn đều rất kiệm lời.



Cho dù là ngẫu nhiên cô lĩnh ngộ được một loại thần thông nào đó, cũng chỉ thoáng vui vẻ mà thôi, hơn nữa là để niềm vui ở trong lòng mình trước giờ đều không nói ra. Ngày hôm nay khiếp sợ nói ra hai chữ "Hắc Hồ" như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe được.



- Cái gì là Hắc Hồ?



Diệp Mặc kỳ quái hỏi một câu, hắn tuy đã tới Thần Phần vực, nhưng hắn một là không có tông môn, hai là không có sư phụ, tin tức đều là nghe được tử chỗ người khác. Nào có hiểu biết nhiều như người trong những đại tông môn và gia tộc này?



Trong cái hồ trước mắt này không có một giọt nước, vô cùng đen kịt, mà ngay cả vết nứt khô khốc ven hồ cũng đều đen thùi lùi, thoạt nhìn mặt hồ càng rộng lớn, đáy hồ lại quá nhỏ hẹp.



- Tương truyền Hắc Hồ là từ hai món pháp bảo biến ảo khôn lường mà thành, ban đầu ở trong Thần Phần vực có hai Hỗn nguyên toàn năng đồng quy vu tận ở đây, hai món Tiên Thiên Linh Bảo gần với bảo vật hỗn độn cũng bị khóa ở đây sau đó biến hóa thành Hắc Hồ. Cũng có người nói pháp bảo bị khóa ở đây không phải là Tiên Thiên Linh Bảo, mà là Hậu Thiên Linh Bảo gần với Tiên Thiên Linh Bảo.



Thần nữ váy màu vàng đã khôi phục tỉnh táo như trước.



Diệp Mặc trong lòng kinh hãi, bảo vật Hỗn độn hắn đương nhiên biết rõ, Hỗn Độn thụ và Thế giới trang vàng của hắn đều thuộc loại vật Hỗn độn. Mà Khổ Trúc của hắn lại có thể coi như là Tiên Thiên Linh Bảo rồi, ở đây lại có hai món Tiên Thiên Linh Bảo bị vây khốn? Tâm tư của hắn lập tức bắt đầu rục rịch.



Diệp Mặc đối với pháp bảo không thèm để ý, đó là bởi vì hắn phớt lờ mấy pháp bảo kia, nhưng có Tiên Thiên Linh Bảo lại khác hẳn. Cho dù là Hậu Thiên Linh Bảo gần với Tiên Thiên Linh Bảo, hắn cũng không muốn bỏ qua, đó cũng là đồ tốt cực kỳ rồi. Phải biết rằng thần khí tuy cao cấp nhưng vẫn có thể luyện chế ra được, mà hắn vẫn chưa từng nghe nói ai có thể luyện chế ra được Hậu Thiên Linh Bảo.



- Là bảo vật gì?



Diệp Mặc vẫn là lần đầu tiên dùng lời nói tha thiết như thế để hỏi Thần nữ váy màu vàng.