Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 233 : Gặp chuyện bất bình
Ngày đăng: 05:48 22/04/20
Mặc dù biết Diệp Mặc sẽ không lừa cô nhưng Đường Bắc Vi vẫn bị hiệu quả chấn kinh của Trú Nhan Đan làm chấn kinh. Sau khi ăn đan dược, rồi tắm rửa xong, chính Đường Bắc Vi cũng không tin cô lại có thay đổi lớn như vậy.
Nếu trước khi ăn đan dược, Đường Bắc Vi cô cũng tuyệt đối là một mĩ nữ hạng nhất, nhưng bây giờ cô thậm chí cho là mình biến thành tiên nữ rồi. Cô gái trong gương thực sự là cô sao? Cô thậm chí không dám tưởng tượng. xem tại TruyenFull.vn
Làm da càng trở nên trắng nõn trong suốt, khuôn mặt vốn hoàn mĩ không tì vết lại càng trở nên mịn màng.
- Anh, đan dược này thực sự rất thần kỳ nha…
Đường Bắc Vi kinh hỉ chạy ra kêu lên.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
- Đương nhiên, em cho rằng đan dược này rất dễ dàng sao? Loại đan dược này tuy luyện chế không phải phức tạp lắm nhưng dược liệu bên trong có một loại vô cùng quý giá.
- Cảm ơn anh.
Đường Bắc Vi hưng phấn mà chạy tới ôm Diệp Mặc rồi hôn một cái, không có cô gái nào không yêu cái đẹp, cho dù Đường Bắc Vi đã là một mỹ nữ cũng không ngoại lệ, trong lòng cô thực sự cảm kích anh trai đã cho cô viên đan dược này.
Diệp Mặc vỗ vỗ đầu Đường Bắc Vi nói:
- Bắc Vi, hôm nay anh phải vào núi có việc, em ở đây đợi anh.
Hắn muốn tới hội đấu giá của Ẩn Môn, nhưng hắn lại không biết hắn không phải người trong Ẩn Môn có thể vào được hay không, vì thế đem theo Đường Bắc Vi có chút không ổn.
Đường Bắc Vi không phải là người không biết nặng nhẹ, kinh nghiệm mấy ngày nay khiến cô biết rõ được rất nhiều, bây giờ Diệp Mặc nói cô đương nhiên không thể đi theo sau làm gánh nặng được.
Vì thế gật gật đầu nói:
Trình Thành Tắc cũng lạnh lùng liếc mọi người xung quanh, lại hung ác nhìn chằm chằm Diệp Mặc và Hứa Bình nói:
- Hôm nay coi như hai đứa mày may mắn, lần sau đừng để cho ông gặp được.
Nói xong không ngờ quay người rời đi.
Diệp Mặc căn bản là vì Tinh Ngọc mà tới, về phần cứu Hứa Bình chỉ là việc thêm vào, hắn sao có thể để phần việc chủ yếu chạy được. Không chút suy nghĩ liền ngăn Trình Thành Tắc lại
- Muốn đi? Đừng có mà nằm mơ, lấy đồ của người khác rồi muốn đi sao?
- Thằng nhóc muốn chết.
Lần này Trình Thành Tắc thực sự phát cáu, lúc nãy Diệp Mặc cứu Hứa Bình tuy y căm tức nhưng đồ vẫn trong tay y. Y không để ý, bây giờ y đi trước rồi, không biết tên nhóc không biết trời cao đất dày này lại dám ngăn cản y.
Không chút nghĩ ngợi, Trình Thành Tắc liền rút trường kiếm sau lưng quét qua.
Đường kiếm của Trình Thành Tắc quét tới lập tức mang theo một trận gió lạnh. Diệp Mặc lại không dám xuất ra trường đao ngăn lại, bởi vì thứ nhất chiếc nhẫn trữ vật hắn không có cách nào để bại lộ, thứ hai hắn biết trường đao kia là thứ gây chuyện, một khi bị người ta biết trường đao của Biên Pha ở trên người hắn, thì hắn là người đầu tiên bị hoài nghi.
Diệp Mặc không có vũ khí sử dụng, trong lòng càng thêm muốn có phi kiếm của hắn.
Phút chốc, trường kiếm của Trình Thành Tắc đã quét đến trước mặt Diệp Mặc. Những người xung quanh đã lộ ra ánh mắt không đành lòng, dù sao Diệp Mặc thoạt nhìn chỉ có vẻ hai mươi tuổi, một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, cho dù học võ từ trong bụng mẹ, dù cho tư chất tốt hơn nữa thì cũng không quá Hoàng cấp mà thôi, sao có thể là đối thủ của Trình Thành Tắc?
Diệp Mặc cũng không để ý nhiều như vậy, thần thức của y khóa chặt trường kiếm của Trình Thành Tắc, đánh ra một quyền.
Không ai dám tin tưởng, Diệp Mặc lại dùng tay đối kháng với trường kiếm, tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Mặc điên rồi.