Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 250 : Đòn sát thủ của Tĩnh Tức
Ngày đăng: 05:48 22/04/20
Rất lâu sau đó, Diệp Mặc mới thở phào một cái, Diệp Mặc rời khỏi môi Lạc Ảnh, Lạc Ảnh thì càng không dám nhìn Diệp Mặc, chỉ tựa đầu vào lòng hắn, dường như nụ hôn ngốc nghếch vừa rồi không liên quan gì đến cô.
Nhưng cơ thể cô lại vẫn vô cùng mềm mại và nóng bỏng, hơn nữa dường như hơi thở cũng không còn bình thường nữa rồi, Diệp Mặc nhìn thấy nén hương ở góc phòng đã cháy tàn, đồng thời vận chân khí hóa giải dược tính trong cơ thể của Lạc Ảnh, hơi thở của Lạc Ảnh đã bình ổn trở lại, nhưng cô ôm Diệp Mặc càng chặt hơn.
Diệp Mặc cười cười, sau đó nói:
- Tố Tố, anh cảm thấy nén hương mà em đốt hình như có chút vấn đề, đó có vẻ như là Thôi Tình Hương.
Lạc Ảnh ngẩng đầu, cười tự nhiên
- Vâng, lúc sau thì em mới biết, mùi của nó không giống với mùi của Tĩnh Tâm Hương mà em đã dùng trước đây, không biết là ai đã đổi nó.
Lúc sau cô mới biết nén hương mà mình đốt có mùi lạ, với tính cách của cô, mặc dù khát khao được nhìn thấy Diệp Mặc, và hắn cũng có hơi động tâm, nhưng tuyệt đối không thể có chuyện vừa gặp mặt mà đã như vậy được.
Diệp Mặc hơi sửng sốt, một lúc lâu sau mới vất vả nói: nguồn TruyenFull.vn
- Vậy sao em còn không nói? May mà anh ngửi qua, hơn nữa còn biết cách hóa giải, không thì...
Lạc Ảnh tựa vào lòng Diệp Mặc, giọng nói như đến từ chín tầng mây vậy.
- Chắc là do Tĩnh Tức sư thúc đổi đấy, bà ấy lúc nào cũng muốn bắt được nhược điểm của em, để trục xuất em khỏi sư môn thôi. Nhưng vốn dĩ em đã muốn ở cùng anh, trục xuất khỏi sư môn thì trục xuất vậy.
- Nhưng...
Lời của Diệp Mặc không thể nói ra được, liền đã bị bàn tay trắng nõn của Lạc Ảnh bịt lấy
- Không cần phải nói, đó là do em tự nguyện, nếu như em không tự nguyện, thì chút hương này cũng không thể nào khống chế được suy nghĩ của em...
- Tố Tố, anh sẽ đem đến cho em một đêm tân hôn thực sự...
Trong lòng Diệp Mặc dấy lên sự kích động, hắn dường như không còn cách nào để khống chế bản thân mình nữa rồi.
- Vâng...
Lạc Ảnh cúi đầu đồng ý, rồi sau đó còn nói thêm một câu:
- Đồ ngốc, anh luôn miệng gọi em là sư phụ, bây giờ có muốn đổi cũng không kịp nữa rồi. Em thường xuyên nằm mơ thấy anh, dường như em đã quen anh từ kiếp trước rồi, có phải anh cũng thường xuyên như vậy không?
Diệp Mặc ngây người ra trong chốc lát, hắn không ngờ ngoài cái tên của mình ra Lạc Ảnh thực sự có ký ức về hắn, thậm chí hắn còn cảm thấy nghẹn ngào.
- Sao anh không nói gì?
Tĩnh Tức bị Diệp Mặc đánh văng xa đến mấy thước, đồng thời miệng cũng phun máu tơi, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Diệp Mặc, không ngờ lại không động thủ mà lại xoay người bước đi.
Diệp Mặc muốn đuổi theo, nhưng bị Tố Tố giữ lại
- Đừng đuổi theo bà ta, bây giờ anh vẫn chưa phải là đối thủ của bà ta, nhớ kỹ nếu có một ngày, anh có thể đánh thắng được bà ta, thì phải giúp em giết chết bà ta.
Diệp Mặc hơi sửng sốt, hắn đương nhiên là muốn giết chết Tĩnh Tức, nhưng lần đầu tiên hắn nghe thấy từ miệng Tố Tố thốt ra câu giết người, có thể thấy cô tức giận với Tĩnh Tức tới mức nào.
- Mặc Nhi, em nên gọi anh như thế
Lạc Ảnh mặc dù đã được Diệp Mặc điều trị xong, hơi thở đã bình ổn trở lại, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, khó coi.
- Em muốn hỏi anh một chuyện, cha anh là Diệp Vấn Thiên đúng không?
Ánh mắt Lạc Ảnh hơi mong đợi
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Đúng vậy, nhưng anh không phải là người của nhà họ Diệp, mặc dù anh họ Diệp, nhưng không phải là nhà họ Diệp ở Yến Kinh.
Diệp Mặc nói vậy, vì kiếp trước hắn cũng họ Diệp, cũng không phải là người nhà họ Diệp ở Yến Kinh.
Nghe được những lời này của Diệp Mặc, sắc mặt của Lạc Ảnh càng trở nên khó coi hơn, cô thể hổn hển nói:
- Anh biết thân thế của mình?
Diệp Mặc nhìn Lạc Ảnh một cách kỳ quái, lắc lắc đầu nói:
- Anh không biết thân thế của mình, anh chỉ biết là mình được nhặt về.
- Nhặt được ở đâu?
Lạc Ảnh nóng lòng hỏi.
- Lạc Hồng Tự, lúc đấy anh còn có một em gái nữa, nhưng mà sao hả Tố Tố...
Diệp Mặc vẫn còn chưa hỏi xong, Lạc Ảnh đã lại tiếp tục thổ huyết.
Diệp Mặc vội vàng lấy ra một viên "Liên Sinh Đan" đút cho Lạc Ảnh uống, đồng thời vận chân khí truyền vào cho cô.