Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 251 : Sát ý điên cuồng
Ngày đăng: 05:48 22/04/20
Lạc Ảnh đã thở lại bình thường, nhẹ nhàng vuốt lên tóc Diệp Mặc
- Em không sao rồi, làm khổ anh rồi, sau này anh phải chăm sóc tốt cho bản thân mình đấy.
Diệp Mặc nghe mà không hiểu Lạc Ảnh đang nói gì, hắn ôm Lạc Ảnh vào trong lòng, Lạc Ảnh không chịu, nhưng cũng không thể đẩy được hắn ra.
Qua một lúc lâu, Lạc Ảnh lại đẩy hắn ra, nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, nhìn đến khi Diệp Mặc cảm thấy xấu hổ mới thôi, cô nói:
- Mặc Nhi, anh ra ngoài đợi em, em muốn rửa mặt.
- Ừ, anh chờ em ở bên ngoài.
Diệp Mặc tuy không biết Tĩnh Tức và Lạc Ảnh đã nói những gì với nhau, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho Tĩnh Tức đâu, cho dù là phải đắc tội với Tĩnh Nhất Môn, thì hắn cũng phải xử lí bằng được mụ đạo cô đáng ghét đó.
Diệp Mặc vừa mới bước ra ngoài, liền gặp ngay phải mụ đạo cô mặt đen đó, mụ ta nhìn thấy Diệp Mặc thì cười nhạt một tiếng,
- Tên tiểu tử mất dạy, không ngờ dám đến Tĩnh Nhất Môn của ta càn quấy.
Đạo cô này nói xong liền lập tức động thủ bằng cây phất trần, thủ đoạn của mụ còn độc ác hơn cả sói, Diệp Mặc đương nhiên không sợ mụ. Nhưng chưa đợi đến lúc hai người động thủ, Tĩnh Nhàn đã chạy đến, liền nói với mụ đạo cô mặt đen đó:
- Tĩnh Văn sư muội, ta có vài câu muốn nói với Diệp thí chủ.
Đạo cô mặt đen này không dám làm trái ý Tĩnh Nhàn, vội vàng nói:
- Vâng, chưởng môn sư tỷ.
Diệp Mặc đối với Tĩnh Nhàn còn có chút cảm tình, thấy thế cũng nói một câu cảm ơn.
Tĩnh Nhàn liếc nhìn Diệp Mặc một cái, sau đó nói:
- Diệp thí chủ mời đi theo tôi.
Diệp Mặc thấy Tĩnh Nhàn đưa mình đến căn phòng khách mà hôm qua Tĩnh Tức đã đưa mình đến, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, tự nhủ, không phải vị chưởng môn này cũng dùng đến chiêu đó đấy chứ.
Chuyện mà Diệp Mặc lo lắng đã không xảy ra, Tĩnh Nhàn cầm một chiếc túi vải rồi đưa cho Diệp Mặc, nói:
- Đây là đồ mà sư phụ của Tố Tố để lại, hôm nay lúc cậu dẫn Tố Tố đi, thì hãy đưa cái túi này cho nó. Tố Tố là con người lương thiện, cậu nên quan tâm đến nó một chút, đừng để nó phải chịu oan ức. Ôi, trước khi sư muội đi, đã giao Tố Tố lại cho tôi, tôi lại để cho nó phải chịu quá nhiều oan ức rồi.
- Tĩnh Tâm cho đến lúc chết vẫn chỉ có một thân một mình, vẫn là một trinh nữ, nếu như có con cái thì đã nói ra rồi, Tĩnh Tức cô quá đáng quá rồi đấy. May mà Diệp thí chủ và Tố Tố không phải là anh em, nếu như phải, thì hành vi này của cô, trời đất cũng không thể nào dung chứa được.
- Cái gì? Tĩnh Tâm là trinh nữ? Ha ha...
Tĩnh Tức dường như đang nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, cười một cách điên cuồng hơn.
Lúc này, ngoài đạo cô mặt đen đã bị Diệp Mặc đánh cho bay xa tít tắp, còn có hai đạo cô nữa cũng nói:
- Tĩnh Tức sư muội, Tĩnh Nhàn sư tỷ nói đúng đấy, Tĩnh Tâm sư muội đúng là một trinh nữ, trước khi cô ấy đi, thủ cung sa vẫn còn ở trên cánh tay, chuyện này hai người chúng tôi đều có thể làm chứng.
- Không phải.... không phải thế....
Tĩnh Tức lẩm bẩm
- Mọi chuyện tôi làm không ngờ đều đã uổng phí hết rồi, uổng phí hết rồi, không....
Diệp Mặc cười nhạt, rốt cuộc cũng không thể kìm nén được ý định giết Tĩnh Tức, xông tới, giơ hai tay đánh ra một quyền, Tĩnh Tức đang trong trạng thái điên dại, lần này bị trúng một quyền của Diệp Mặc, bay lên không trung, thổ huyết, Diệp Mặc lại định tung tiếp một quyền nữa, nhưng lại bị hai đạo cô khác ngăn lại. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tuy rằng hai đạo cô này không có ý giết Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc không có cách nào thoát ra khỏi vòng vây của hai người đó, Diệp Mặc vô cùng tức giận, ném ra hơn mười quả cầu lửa, quát to:
- Tránh ra cho tôi!
Hai vị đạo cô này biết quả cầu lửa của Diệp Mặc cũng có chút lợi hại, cũng không dám kháng cự mạnh, vội vàng tránh. Lúc hai người lấy lại được tinh thần, Diệp Mặc đã xông ra ngoài được rồi.
Diệp Mặc dùng tốc độ cực nhanh phóng đến trước mặt Tĩnh Tức, tiếp tục đánh ra một quyền, lúc này Tĩnh Tức đã lấy lại được hơi thở bình ổn, mụ nhìn thấy Diệp Mặc xông đến, cũng lập tức giơ cây phất trần lên tấn công Diệp Mặc.
Diệp Mặc lúc này hận không thể đánh cho Tĩnh Tức nát bươm, còn quản gì đến phất trần nữa, vẫn tiếp tục đánh ra quyền đó.
- Cậu điên rồi.
Tĩnh Tức nhìn thấy Diệp Mặc không thèm để ý gì đến cây phất trần của mình, kinh hãi kêu lên.
Diệp Mặc mặc dù vẫn chưa điên, nhưng trong mắt hắn lộ ra sát khí điên cuồng, bất cứ người nào nhìn thấy cũng đều cảm thấy run sợ.
"Bốp!" Một tiếng, cây phất trần đập trúng vào ngực Diệp Mặc, đồng thời Diệp Mặc cũng đánh trúng vào bụng Tĩnh Tức.