Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 299 : Tìm chỗ ở mới
Ngày đăng: 05:49 22/04/20
Diệp Mặc đứng trước cửa một vũ trường có vẻ sang trọng, xem lại chiếc nhẫn một chút, bên trong vẫn còn hơn mười ngàn tiền mặt, bây giờ hắn chỉ suy nghĩ một điều đó là tìm một nơi an toàn để hồi phục cơ thể, sau đó mới bắt đầu luyện đơn.
Vốn dĩ nếu chuyện không bị lộ ra thì khuôn viên nhỏ Ninh Hải đó sẽ là lựa chọn tốt nhất nhưng bây giờ Diệp Mặc vốn dĩ không dám đến đó nữa, đi đến đó đồng nghĩa với việc tự chui đầu vào lưới, thậm chí hắn chỉ dám tìm một nơi không người, mai danh ẩn tích chuẩn bị cho việc luyện đơn.
"Huyền sắc san hô" ở trên tay có thể để Diệp Mặc luyện chế thành ba lò đơn dược nhưng Diệp Mặc lại không dám sơ ý một chút nào, với trình độ luyện đơn hiện nay của hắn có thể khiến cho ba lò đơn dược này toàn bộ thành phế phẩm, vì vậy hắn cần phải tìm một nơi thật sự yên tĩnh hơn nữa nơi đó phải có đầy đủ linh khí, thậm chí còn phải hoàn toàn chữa lành được vết thương trên người mới được.
Nhưng chỉ có chút tiền trên người hơn nữa nhìn bảng hiệu của tiệm này, cái tên Thành phố Thuần An này hắn trước giờ chưa hề đặt chân đến, sau khi mất đi sức mạnh, ở một nơi lạ lẫm như thế này, Diệp Mặc có chút mơ hồ.
-Anh à, có cần giúp đỡ gì không?
Một cô gái chạy đến trước mặt Diệp Mặc ôm lấy hắn một cách dễ dãi rồi hỏi han, mắt cô ta đầy ma lực, tuy chỉ thuộc tuýp người bình thường nhưng trong ánh sáng mờ ảo giữa đêm tối, mùi nước hoa rẻ tiền tỏa ra có chút mê hoặc.
Diệp Mặc miễn cưỡng cười một cái lắc đầu nói:
-Không cần đâu
Nói xong liền quay người đi
Cô gái này vẫn không nản lòng chặn lại Diệp Mặc, thậm chí có chút vội vã nói
-Anh à, tôi thật sự rất sạch, không hề có bệnh, không tin thì anh có thể dùng đồ nghề.
Diệp Mặc nhíu mày, nhìn cô gái trang điểm đậm nói
-Tôi biết nhưng tôi thật sự không muốn, tôi còn có chút chuyện, hẹn gặp lại.
Cô gái nhìn bóng dáng Diệp Mặc dần dần rời xa mà trong mắt hiện lên một tia buồn, tuy cô không muốn làm nghề này nhưng nếu có thể thì cô cũng muốn tìm những người khách coi được, người thanh niên lúc nãy tuy ăn mặc bình thường nhưng phong thái thản nhiên đó khiến cô rất muốn hành nghề với anh ta, thậm chí cô còn có thể giảm giá, có điều người thanh niên này tuy không có tiền nhưng lại không để ý đến cô.
Diệp Mặc thầm thở dài rằng ở đâu vào bất kỳ thời điểm nào cũng có loại gái này, không giống như thanh lâu ở Lạc Nguyệt, họ chỉ chạy ra kéo khách thôi. Hắn không hề xem thường những cô gái này, nếu có thể, hắn tin rằng không ai muốn làm loại nghề này.
Diệp Mặc đợi cô động thủ, nếu cô động thủ thì hắn lập tức chuẩn bị cho cô một bài học, tuy hắn không còn nguyên khí nhưng đối phó với hai người cảnh sát này thì không có vấn đề gì.
-Trương Lam, đi thôi.
Tên cảnh sát nhìn Diệp Mặc một cái, kéo cô nữ cảnh sát đi, nhưng trước khi đi anh ta nói với Diệp Mặc:
-Lần sau đừng lọt vào tay tôi
-Tốt lắm, lần sau anh chắc chắn đừng lọt vào tay tôi.
Diệp Mặc lạnh lùng đáp lời
Cô cảnh sát bị Diệp Mặc làm tức muốn chết nhưng cô cũng biết hiện tại mình chưa nắm được chứng cứ nên đuối lý. Về chuyện hôm nay, cô thật sự không thể hiểu nổi, theo kinh nghiệm trước đây mà nói thì những tay chơi gái thông thường khi bước vào phòng thì việc làm đầu tiên chính là cởi quần áo, làm gì có chuyện một lúc sau lại đến mở cửa.
-Cứ xem như chưa bắt quả tang thì cũng không cần sợ gì hắn cả, tại sao phải bỏ đi chứ?
Cô cảnh sát có tên Trương Lam lửa giận bừng bừng.
Kinh nghiệm của anh cảnh sát dày dặn hơn so với Trương Lam, anh ta bất lực nói:
-Không có chứng cứ mà lại đứng trước cửa nhà người khác là chúng ta không đúng, nếu anh ta tố cáo thì người chịu thiệt là chúng ta. Nếu là người bình thường thì anh sẽ không kéo em đi, em có nhìn thấy ánh mắt của anh ta không, không những rất lạnh hơn nữa còn không có chút gì sợ hãi, giả dụ hắn có người chống đỡ phía sau thì với một cảnh sát nhỏ nhoi như chúng ta, chỉ một người có quyền bình thường thì cũng có thể khiến chúng ta ôm hết. Điều đáng ghét là người này mặc dù có người chống lưng nhưng vẫn chơi gái đứng đường, đúng là không ra gì cả.
Cô gái tìm thông tin căn phòng sau khi thấy hai người cảnh sát thì sắc mặt sợ đến nỗi trắng bệch, có điều cô không ngờ Diệp Mặc lại khiến hai người đó sợ đến rút lui.
-Tìm phòng nhanh lên, tốt nhất là tối nay có thể ở được.
Diệp Mặc thấy cô gái ngẩn người thì liền hối thúc.