Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 300 : Căn phòng rẻ tiền
Ngày đăng: 05:49 22/04/20
-Thông tin về căn phòng đã có rồi nè, anh có thể tới xem.
Lúc này cô gái mới choàng tỉnh, kính nể Diệp Mặc hơn, làm nghề của cô sợ nhất là có cảnh sát soát phòng, bây giờ người thanh niên trước mặt lại dám quát tháo cảnh sát, có thể thấy người này cũng không phải người bình thường.
Diệp Mặc đi đến chỗ máy tính, quả nhiên tài liệu mở ra có một lượng lớn thông tin về phòng ốc, tùy tiện mở một trong các mục ra thì phát hiện quanh thông tin về phòng còn có một số hình ảnh đính kèm.
Những căn phòng này đại số đều có giá khá rẻ, thậm chí còn tập trung ở một số khu vực khá đông dân, Diệp Mặc chau mày, hắn không hài lòng lắm với những căn phòng như vậy.
Có điều những căn phòng khá tốt ở đây có khá nhiều, Diệp Mặc tìm từng căn phòng một và nhanh chóng phát hiện ra có một căn phòng rất hợp vớihắn.
Hồ Xá sơn trang, sơn trang này rất lớn dường như vẫn chưa hoàn toàn xây dựng xong, xung quanh toàn đất trống, chỉ có hai tầng lầu nằm độc lập nhau hơn nữa khoảng cách cũng khá xa, ngoài hai tầng lầu này ra thì những chỗ khác toàn là đất trống, thậm chí còn mọc lên rất nhiều cỏ dại
Trong một thành phố khá nhộn nhịp như vậy mà lại có một vùng đất trống lớn như vậy, nhìn hình ảnh trên mạng thì biết được mảnh đất này không phải chỉ bỏ trống có một hai ngày thôi.
Nếu đã chưa xây dựng xong thì xung quanh đáng lẽ phải có một số thiết bị công trình mới đúng, nhưng bên trong mảnh đất trống cũng không có thiết bị công trình gì cả, điều này khiến cho Diệp Mặc thấy rất kỳ lạ.
Hai tòa lầu này đều cao khoảng mười hai tầng hơn nữa một trong hai tầng lầu vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành thì đã dừng lại rồi, công trình được trang trí hòan chỉnh cuối cùng nhất chính là tầng lầu bên trái, hơn nữa chính giữa của phần đất trống phía trước mặt còn có một hồ nhân tạo, rõ ràng, ở đây không những yên tĩnh mà còn thích hợp để tĩnh tu.
Huống hồ Diệp Mặc phát hiện ra giá phòng ở đây rất rẻ, toàn bộ tầng lầu đã trang trí xong chừng một trăm mét vuông mà chỉ chưa đến hai ngàn đồng một tháng, hiện tại chỉ có từ tầng 1 đến tầng 8 là đã trang trí xong, hơn nữa Diệp Mặc còn phát hiện còn rất nhiều phòng trống thậm chí đa số chúng đều không người ở.
-Tòa lầu này tầng thứ 9 vẫn chưa làm xong nên tôi sẽ ở tầng 8 được rồi, phòng 802 sát bên vách.
Diệp Mặc chỉ vào tòa lầu mình đang xem và nói với cô gái, bên trên ghi chú là sẽ khóa từ tầng 9 trở lên.
Hai người đàn ông đang kéo túi, Diệp Mặc đột nhiên từ lầu trên đi xuống khiến họ giật mình, thậm chí nhìn chằm chằm Diệp Mặc không dám nói lời nào, Diệp Mặc không biết làm sao chỉ biết cười nói
-Đừng lo, tôi mới tới đây ở từ tối qua, tối qua tôi dùng thang máy nên các anh không biết, sau này chúng ta đều là hàng xóm mà.
Hắn biết rõ hai người này đang sợ cái gì, dù sao những lời đồn về tầng lầu này đã có quá nhiều, lầu trên trước giờ không có người ở, đột nhiên có một người từ lầu trên đi xuống, họ không sợ mới lạ.
Nhưng sau khi nghe Diệp Mặc nói, hai người này liền lộ vẻ vui mừng, đối với họ mà nói ở đây có càng nhiều người ở càng tốt.
Hỏi thăm qua lại một lát thì Diệp Mặc biết được hai người này buôn bán quần áo, thực ra là hai gia đình, người đàn ông mập mạp tên Hàn Tứ Tài, người ốm một chút tên Thái Kim Hữu. Hai gia đình đến từ Triết Giang, làm nghề bán quần áo. Vốn dĩ khi đến đây ở họ đều không biết tình hình ở đây nhưng sau này thì biết, phát hiện ở cả mấy tháng mà vẫn không có gì xảy ra, vì họ ham nơi này có môi trường tốt, giá tiền thấp nên mới không dọn đi.
Diệp Mặc ra phố ăn chút đồ và mua một số đồ dùng hàng ngày rồi về phòng trọ, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của hắn chính là trị thương và tĩnh dưỡng phục hồi sức khỏe.
Ở nơi này quả thật yên tĩnh, những người dưới lâu chưa bao giờ lên trên này, hai người trong công ty túi da ở tầng năm chưa hề lên tầng trên, hơn nữa họ tan ca rất đúng giờ, trước giờ chưa hề tăng ca, thường chỉ đến năm giờ chiều liền đi về ngay.
Những người ở tầng dưới dần dần cũng biết tầng thứ tám có một thanh niên ở, tuy không biết tại sao hắn lại lớn gan như vậy nhưng cũng không ai chủ động đến nói chuyện với hắn, chỉ biết rằng người thanh niên này mỗi buổi sáng đều chạy ra ngoài vận động tập thể dục, sau đó đi ăn sáng rồi mới trở về phòng. Cứ như vậy đến ngày thứ hai, hắn cũng ra ngoài một cách rất có quy tắc.
Diệp Mặc rất thích môi trường này, sau một tuần, thương tích của hắn đã có chuyển biến tốt, cứ theo tiến độ này thì có thể chưa đến một tháng thì hắn có thể hoàn toàn bình phục rồi.
Ngày hôm nay đã là ngày thứ chín Diệp Mặc tới đây, Diệp Mặc vừa mới tập luyện xong, đang chuẩn bị lên ban công ngồi thì đột nhiên nghe thấy tầng trên có tiếng "tùng tùng" phát ra. Tiếng động này rất có nhịp điệu, liên tiếp "tùng tùng" mấy tiếng rồi ngừng lại, sau đó lại tiếp tục " tùng tùng" mấy tiếng nữa.
Diệp Mặc lập tức đứng lên, hắn đương nhiên biết trên lầu không có người ở, không những không có người ở, thậm chí thang máy dùng để lên tầng chín cũng bị niêm phong, thang máy chỉ có tới tầng tám thôi. Đã như vậy thì tiếng động này phát ra từ đâu?