Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 313 : Thân phận bại lộ

Ngày đăng: 05:49 22/04/20


Trong lòng Diệp Mặc cười lạnh, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Lạc Huyên phải bắt hắn tới, thậm chí còn chủ động nói mình là bạn trai của nàng. Hoá ra không chỉ Hoắc Các có ý với cô, lão già Hoắc Khứ Âu này không ngờ cũng đang muốn cô. Nếu không, nghe thấy Lạc Huyên giới thiệu, lão tại sao phải có loại sát ý này?



Thấy Diệp Mặc chỉ thản nhiên mỉm cười, cũng không biểu hiện ra lễ tiết gì, Lạc Huyên liền tranh thủ ở đằng sau Diệp Mặc kéo một cái, nói:



- Hoắc gia gia, Mạc Ảnh không thích nói chuyện lắm, ngài bỏ qua cho.



- Ha ha, không sao, người trẻ tuổi mà, ngại ngùng một chút cũng rất bình thường. Đến đây, ông dẫn con đi thư phòng.



Hoắc Khứ Minh dẫn hai người cùng đến thư phòng, nói:



- Các con xem trước, đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm trưa…



Thần thức Diệp Mặc nhìn chằm chằm Hoắc Khứ Âu, lại phát hiện sau khi lão ra khỏi thư phòng, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, và phân phó người:



- Lập tức thông báo Các Nhi trở về, còn có...



Tuy rằng câu nói kế tiếp Diệp Mặc không nghe được, nhưng cũng biết lão già này cũng không dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài.



- Anh đang nhìn cái gì? Hôm nay tôi nhất thời nói anh là bạn trai tôi, anh bỏ qua cho nhé. Anh không biết Hoắc Các đáng ghét như thế nào đâu, còn có ông của hắn cũng luôn thích đem tôi cùng Hoắc Các ở cùng nhau, nếu có thể tôi thật sự không muốn đến.



Lạc Huyên có chút áy náy nói, sắc mặt có chút hồng nhuận.



Diệp Mặc khẽ mỉm cười:



- Tôi đương nhiên sẽ không để ý, cô muốn tìm sách thì phải nhanh lên một chút, Hoắc Các phỏng chừng rất nhanh sẽ trở về. Cô dự tính phải mất bao lâu thời gian?



- Nhanh như vậy à? Tôi nghe Tử Vân nói hôm nay Hoắc Các muốn đi ra ngoài, hẳn là sẽ không nhanh như vậy đã trở lại, tôi đoán cũng phải một ngày, anh xem thư phòng này lại có nhiều sách như vậy?



Lạc Huyên có chút bất đắc dĩ nhìn cả phòng sách, những quyển thư tịch này tuy rằng bảo tồn không tồi, nhưng vì thời gian đã lâu, cũng tản mát ra một chút mùi cổ xưa.



- Phải lâu như vậy à?



Diệp Mặc nhíu mày, một lát sau mới lên tiếng:



- Cô muốn tìm vật gì? Tôi giúp cô tìm xem.



Lạc Huyên cũng giấu diếm, lập tức trả lời:



- Sư phụ tôi bảo tôi tìm một quyển "Ní La kinh", tôi ở thư viện trường học và thư viện thành phố Thuần An tìm hơn một năm, nhưng vẫn không tìm được.



- Cô không cần tìm nữa, tôi giúp cô tìm.




- Được, dù sao cũng tìm được thứ cần tìm rồi.



Lạc Huyên và Diệp Mặc vừa mới đi ra khỏi thư phòng, bỗng nhiên truyền tới thanh âm của Hoắc Các.



- Huyên Huyên, em đến đây cũng không nói vớianh một tiếng, anh đã về đây.



Lạc Huyên nhíu nhíu mày, nhưng không lên tiếng.



Hoắc Khứ Âu cùng một người đàn ông trung niên đi tới, lão thấy Lạc Huyên không ngờ từ thư phòng đi ra, trong mắt lộ ra một tia kỳ quái, sau đó nói:



- Lạc Huyên, sao thế không xem sách ư?



Lạc Huyên lại cười cười nói:



- Hoắc gia gia, chị của con vừa rồi gọi điện thoại cho con, nói tìm con có việc, con muốn đi trước đã, mấy ngày nữa lại đến xem.



- A... Huyên Huyên, em mới đến đã muốn đi? Đừng nóng vội, đợi lát nữa anh cùng em cùng đi tìm chị em, sau đó cùng nhau ăn cơm trưa nhé.



Hoắc Các lại sốt ruột nói, Diệp Mặc ở bên cạnh Lạc Huyên, bị y tự động loại bỏ.



- Không được, tôi phải đi rồi, tạm biệt Hoắc gia gia. Đi thôi, Mạc Ảnh.



Nói xong Lạc Huyên kéo tay Diệp Mặc, không đợi Hoắc Khư Âu trả lời, liền trực tiếp đi ra ngoài.



Hoắc Khứ Minh lại cẩn thận nhìn trên người Diệp Mặc xem, không phát hiện trên người hắn mang theo sách gì. Lúc này mới sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lạc Huyên, lão vừa muốn nói gì, lại bị tên trung niên bên cạnh lão kia kéo kéo.



Chờ khi lão kịp phản ứng, Lạc Huyên và Diệp Mặc đã đi thật xa rồi. Hoắc Khứ Âu vội vàng hướng Hoắc Các liếc mắt ra ý một cái, Hoắc Các lập tức liền đi theo, không ngừng ở sau Lạc Huyên gọi.



- Lương sư đệ, chú kéo ta làm gì?



Hoắc Khứ Âu nhìn tên bên cạnh hỏi.



Người đàn ông trung niên sắc mặt âm trầm nói:



- Sư huynh, anh có biết người vừa đi ra ngoài là ai không? Hắn chính là Diệp Mặc, người lấy đi Huyết sắc san hô.



- Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau chặn hắn lại!?



Hoắc Khứ Âu vội vàng nói.