Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 314 : Tiên Thiên rất giỏi ư?
Ngày đăng: 05:49 22/04/20
Lương sư đệ cười lạnh một tiếng nói:
- Hoắc sư huynh, anh quá coi thường người này rồi. Anh có biết phái Hợp Lưu không? Nghe nói phái Hợp Lưu phái ra bảy người toàn bộ đều bị chết trên tay của hắn, thậm chí bao gồm Cung Tự Tại của phái Hợp Lưu. Anh nghĩ chỉ dựa vào hai người chúng ta có thể ngăn lại hắn ư?
- Hắn quá lợi hại như vậy ư.
Hoắc Khứ Âu bỗng nhiên hít một hơi lãnh khí, trong lòng của y dâng lên một cỗ nghĩ mà sợ, nếu y vừa rồi đụng vào Diệp Mặc, nói không chừng lúc này Hoắc gia y đã xong đời.
Lương sư đệ lại âm hiểm cười nói:
- Sư huynh cũng không cần lo lắng, hai người chúng ta đúng là không phải đối thủ của hắn, nhưng chúng ta liên hệ người của phái Hợp Lưu, còn có một ít đồng đạo khác, còn sợ hắn chạy thoát sao? Bảy tên cao thủ Phái Hợp Lưu đã chết, phái Hợp Lưu rất chấn động, lần này phái ra rất nhiều cao thủ. Đối với bọn họ mà nói, Huyết sắc san hô chỉ là thứ yếu, giết Diệp Mặc vì đệ tử môn hạ bọn họ báo thù mới là trọng yếu nhất.
Hoắc Khứ Âu gật gật đầu
- Được, Lương sư đệ, cậu đi liên hệ phái Hợp Lưu, tôi đi điều tra hắn hiện tại sống ở chỗ nào. Tuy nhiên cô bé kia phải lưu lại một mệnh, Các Nhi đối với cô ấy rất là say mê, đúng rồi sư đệ, cậu có biết lai lịch cô bé kia không? Tôi hỏi lão Chúc, hắn cũng nói là bằng hữu giới thiệu
Người sư đệ họ Lương lắc lắc đầu nói:
- Cô bé này khẳng định tu luyện qua cổ võ, nhưng tôi lại nhìn không ra môn phái của cô ấy. Nhưng tôi nghĩ cũng chỉ là đệ tử một môn phái nhỏ, bằng không không có khả năng cùng Diệp Mặc pha trộn cùng một chỗ như thế.
...
- Huyên Huyên, chờ anh một chút, anh thật vất vả mới trở về.
Hoắc Các ở sau lưng Diệp Mặc và Lạc Huyên không ngừng kêu, y thật sự là gấp gáp trở về. Bởi vì y chuẩn bị đêm nay làm chuyện tốt, y sớm đã chuẩn bị xong mê dược. Vào lúc ăn cơm sẽ làm cho Lạc Huyên hôn mê, sau khi gạo đã nấu thành cơm, Lạc Huyên không muốn ở cùng y cũng phải cùng.
Chỉ có điều nằm ra ngoài dự đoán của y chính là, Lạc Huyên không ngờ đến một lát liền đi, thậm chí ngay cả nước trà đều kịp uống một ngụm, hơn nữa càng nằm ngoài dự tính của y chính là, ông nội cũng không chủ động giữ Lạc Huyên lại, để y tự ngăn đón Lạc Huyên. Nhưng Lạc Huyên ngay cả liếc y một cái cũng không có, rất nhanh liền cùng nam sinh kia biến mất không thấy gì nữa. Hai điểm này y cũng không nghĩ tới.
...
- Mạc Ảnh, sắc mặt của anh dường như không được tốt lắm? Có phải đã phát hiện chuyện gì hay không?
Mãi cho đến khi hai người đi thật xa, Lạc Huyên mới quay đầu lại hỏi.
- Em nhìn anh làm gì thế?
- Không đúng, vừa rồi anh nói bọn họ nhận ra anh, chẳng lẽ tên của anh là giả? Còn có những người đó tại sao phải đuổi giết anh?
Lạc Huyên vốn rất cẩn thận, vừa rồi bởi vì Diệp Mặc ngắt lời, làm cho nàng quên hỏi, hiện tại nghĩ tới, lập tức liền hỏi.
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Hiện tại nói cho em biết cũng không sao, anh vốn tên là Diệp Mặc. Bởi vì có một gốc cây Huyết sắc san hô bị anh bắt được, cho nên những người đó muốn bắt anh, muốn cướp đi gốc Huyết sắc san hô trên người của anh.
- Thật sự có Huyết sắc san hô ư? Lại vẫn ở trên người của anh?
Lạc Huyên vài ngày trước nghe sư tỷ nói qua sự tình Huyết sắc san hô, hiện tại Diệp Mặc lại nói ra, lập tức liền kinh ngạc ra tiếng.
Tuy nhiên cô lập tức hiểu Diệp Mặc cho nàng ăn đan dược là đan dược gì, không ngờ là đan dược luyện chế từ Huyết sắc san hô. Diệp Mặc không ngờ có thể đem Huyết sắc san hô luyện chế thành đan dược, nói như vậy, hắn nói mình là Luyện Đan Sư, cũng không có nói sai.
Diệp Mặc vừa thấy vẻ mặt Lạc Huyên chỉ biết cô phán đoán ra rồi, gật đầu nói:
- Em đoán không sai, đan dược anh cho em ăn chính là từ Huyết sắc san hô luyện chế ra.
- Không ngờ là đan dược trân quý như vậy, khó trách em có thể liên tiếp thăng cấp.
Ngạc nhiên thán phục một tiếng, Lạc Huyên lập tức lần nữa nói:
- Anh Diệp, cảm ơn anh, không ngờ cho em đan dược quý như vậy.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười,
- Trên lý luận nếu không là Hồi khí hoàn của em, anh sẽ luyện chế không ra Bồi khí đan", cho nên em cũng không cần khách khí. Vốn dĩ, anh là bị thất thế, tuy nhiên hiện tại anh lại kiếm lợi lớn, anh nên cảm tạ em.
Lạc Huyên biết mảnh giấy màu vàng mà Diệp Mặc nói, cô thản nhiên mỉm cười một chút, không ngờ không biết là Diệp Mặc chiếm phần lớn tiện nghi.