Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 321 : Ai mới là con kiến

Ngày đăng: 05:49 22/04/20


Trương Quật và Hàn Tại Tân vừa mới bước ra đại viện Diệp Gia, lại phát hiện Diệp Mặc đang đứng chờ bọn họ ở cửa



-Diệp Mặc huynh đệ, anh vẫn chưa đi? Hay là ngồi xe cùng chúng tôi đi?



Trương Quật đang nhìn Diệp Mặc đứng trước mặt, có chút kinh ngạc. Sâu thẳm bên trong nội tâm của y vẫn không hy vọng Diệp Mặc đi tỷ thí với Đàm Giác, bởi vì Đàm Giác rất có thể đã đột phá Tiên Thiên, một cảnh giới trong truyền thuyết. Mà cho dù Diệp Mặc lợi hại cũng không thể đạt đến Tiên Thiên ở cái tuổi như thế này.



Nhưng những lời này y không thể nói ra, là một người luyện võ, bị người khác khiêu chiến nếu như không dám đáp trả thì rất khó có thể tiến bộ. Hơn nữa, bản tính của Diệp Mặc, y cũng hiểu.



Diệp Mặc khẽ mỉm cười.



-Anh Trương, tôi giúp anh điều trị vết thương. Vừa rồi tôi vội vàng muốn giết cái lão già kia, đã quên mất vết thương của anh.



Nói xong, Diệp Mặc nắm lấy cổ tay của Trương Quật, truyền chân khí vào, chưa đến 10 phút, nội thương của Trương Quật đã biến mất.



-Không ngờ thật sự là chữa trị nội thương? Diệp Mặc rốt cuộc đã đến tu vi nào?



Trương Quật kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, Hàn Tại Tân đứng bên cạnh nghe thấy những lời này của Trương Quật, cũng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc. Nghe nói Tiên Thiên có thể trị nội thương, lẽ nào Diệp Mặc thật sự đã đạt đến Tiên Thiên rồi?



-Tôi bây giờ cũng không biết tu vi của mình là cấp mấy, tuy nhiên đợi tôi giết lão già Đàm Giác kia xong, lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, lão Hàn, và cả Trương Quật, lần này cảm ơn hai người.



Diệp Mặc thật sự không biết tu vi hiện tại của mình là bao nhiêu, tuy nhiên rất cảm kích sự giúp đỡ của Trương Quật, mặc dù Trương Quật tu vi thấp, cũng không giúp được gì, nhưng gã ta có thể ra mặt, Diệp Mặc cũng đã nợ gã ta một ân tình rồi.



Trương Quật hơi ngượng cười cười.



-Kỳ thật tôi cũng không giúp được gì, Đàm Giác thật sự quá lợi hại. Ôi...




Vô cùng kinh sợ, Đàm Giác cũng không dám bị động đánh như vậy nữa, cứ tiếp tục như này, sớm muộn ông ta cũng bị phi kiếm bêu đầu, hoặc là đâm trúng. Ông ta lại bay vọt lên, thậm chí không thèm quan tâm phi kiếm, mà là vung roi ra thẳng về phía Diệp Mặc. Ông ta với Diệp Mặc không ngờ lại có cùng cách nghĩ.



Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, giống như cái bóng bay lên, trong nháy mắt cũng đã đi ra mấy chục mét. Phi kiếm của hắn mang ra một chùm sương máu, vòng vo một hồi, lơ lửng trên đầu Diệp Mặc.



"Ầm" một tiếng, cây roi của Đàm Giác đập xuống đúng chỗ Diệp Mặc đang đứng lúc trước, cây roi chỉ có 1m, không ngờ ném ra dài gần 3m, nhưng bụng của ông ta đã bị phi kiếm của Diệp Mặc đâm một nhát thật sâu. Vừa rồi nếu không phải ông ta bay vọt lên cao một chút, phi kiếm này của Diệp Mặc đã mổ bụng ông ta ra rồi.



Đùa bỡn à? Diệp Mặc lại cười lạnh một tiếng, phi kiếm lơ lửng trên đầu hắn dường như đang lớn dần, đồng thời mang theo âm thanh xé rách không khí hướng về phía Đàm Giác.



Đàm Giác thấy một đường màu tím khổng lồ lao tới, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Lúc này ông ta mới hiểu, thì ra vừa rồi vẫn không phải là toàn lực của Diệp Mặc, Diệp Mặc này quả thật quá đáng sợ rồi. Đàm Giác không những không phải là đối thủ của hắn hơn nữa còn cách hắn khá xa.



Nhưng bất kể Đàm Giác nghĩ như thế nào, phi kiếm của Diệp Mặc đã giống như một cánh cửa khổng lồ bổ xuống. Đàm Giác ngưng tụ nội khí toàn thân truyền đến roi va chạm với đường màu tím kia.



Thình thịch...



Ầm



Vô ảnh roi của Đàm Giác bị gọt mất một đoạn, thân thể của ông ta bị lực bạo phát cực lớn đánh bay ra xa mấy chục trượng, vừa rồi chỗ ông ta đứng đã bị phi kiếm của Diệp Mặc đánh thành một rãnh sâu năm sáu trượng.



Đàm Giác văng ra thật xa, ngã trên đá vụn, không ngừng thổ huyết. Vừa rồi nếu không phải vô ảnh roi của ông ta chặn được phi kiếm của Diệp Mặc, ông ta bây giờ đã là một cỗ thi thể rồi.



Diệp Mặc vẫy tay một cái, phi kiếm đã rơi vào trên tay của hắn. Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Đàm Giác, chậm rãi đi tới, trong lòng mặc dù đã biết cao thủ Tiên Thiên cũng không tệ, nhưng bây giờ vẫn không phải là đối thủ của hắn. Tuy nhiên hắn cũng biết Đàm Giác cũng không phải là lợi hại trong đám cao thủ Tiên Thiên, nói không chừng ông ta mới thăng cấp chưa lâu.



Nhìn thấy Diệp Mặc chậm rãi đi đến, Đàm Giác đã hoàn toàn tuyệt vọng, ông ta không ngờ được bản thân tu vi Tiên Thiên lại vẫn không phải là đối thủ của Diệp Mặc. Mặc dù Tiên Thiên của ông ta vẫn chưa hoàn toàn cố định, nhưng tu vi đến bước này như ông ta, đã có sự tự tin hùng mạnh, trong mắt đã coi người khác đều là con kiến. Chỉ là bây giờ, ông ta mới hiểu được ai mới là kiến.