Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 322 : Xin tha thứ

Ngày đăng: 05:49 22/04/20


Đàm Giác cho rằng có thể dễ dàng chém chết Diệp Mặc lúc này vẫn không dám tin được ông ta đã bị đánh bại, hơn nữa còn là bại hoàn toàn, thậm chí ông ta cảm thấy Diệp Mặc còn chưa dùng tới toàn lực.



Đàm Giác nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Diệp Mặc, lần đầu tiên ông ta cảm thấy hối hận, ông không ngờ mình vừa mới đứng trên địa vị đỉnh cao, lập tức sắp bị người giết, còn là một thanh niên trẻ tuổi như vậy. Ông ta nghĩ đến những lời của Loan Thanh Phong, "Đừng nên coi thường người trẻ tuổi. Bây giờ căn bản không cần bắt nạt, hắn cũng đã vượt qua mình rồi, nếu lại cho hắn một ít thời gian, thì nội ẩn môn có lẽ cũng không có ai là đối thủ của hắn.



-Kiếm hạ xin lưu tình...



Một bóng người mặc áo xám đã rất nhanh đứng trước người Đàm Giác ngăn cản, không ngờ là Loan Thanh Phong. Mặc dù là ngăn cản Diệp Mặc, nhưng trong lòng ông vẫn vô cùng kinh hãi. Ông không ngờ Đàm Giác vẫn không phải là đối thủ của Diệp Mặc, thậm chỉ trong 1 thời gian ngắn ngủi hai người đã phân cao thấp, ông thậm chí không nhìn thấy quá trình đánh nhau, ông còn từng nghĩ xin Đàm Giác tha cho Diệp Mặc một lần. Bây giờ không phải việc xin Đàm Giác tha cho Diệp Mặc mà là ngược lại.



Diệp Mặc cười lạnh nói:



-Loan tiền bối, ông cảm thấy tôi sẽ tha cho ông ta? Dám giết em trai với em gái của tôi. Tôi có thể tha cho ông ta sao? Tên họ Đàm kia, hôm nay coi như ông may mắn, ta chỉ giết một mình ông, nếu tôi quay lại muộn một chút, ông động vào Diệp Lăng và Tử Phong, ông từ đâu tới, tôi sẽ san phẳng chỗ đó.



Đàm Giác hơi giật mình, ông ta lúc này tuyệt đối không cho rằng Diệp Mặc nói khoác, Diệp Mặc thật sự có bản lĩnh này. Ông chết thì cũng chết rồi, chẳng may chọc tới Diệp Mặc, hắn đem sư môn tiêu diệt hết, Đàm Giác không phải là tội nhân thiên cổ của sư môn sao.



-Diệp Mặc, nể tình tôi và lão Hàn hãy tha cho lão Đàm. Những năm nay, lão Đàm đã cống hiến không ít cho quốc gia, không có công lao cũng có khổ lao.



Loan Thanh Phong cũng biết tuyệt đối không thể để Diệp Mặc giết Đàm Giác, một khi giết Đàm Giác rồi, vậy thì mâu thuẫn giữa ẩn môn và quốc gia sẽ không thể khống chế được, dù sao lão Đàm trong "Thiên Tổ" bị giết, người giết ông ta còn là huấn luyện viên của "Phi Tuyết".



Còn nữa. Đàm Giác đã thăng cấp Tiên Thiên, điều này đối với quốc gia và ẩn môn đều là một việc rất vĩ đại. Nếu một cao thủ Tiên Thiên cứ như vậy bị giết, quả thực quá đáng tiếc rồi, hơn nữa cũng là 1 tổn thất lớn.



Đàm Giác im lặng không nói, trong lòng ông không ngừng hối hận. Ông ta và Cung Tự Tại là bạn tốt, năm đó Tống Nguyên Nghĩa từng đưa cho ông ta một khối khoáng thạch kỳ quái, khiến ông ta luyện chế thành vô ảnh roi. Cho nên ông ta nợ Tống Nguyên Nghĩa một ân tình. Hơn nữa ông ta thăng cấp lên Tiên Thiên, nội tâm cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí cho rằng tất cả những người chưa thăng cấp Tiên Thiên đều không đáng nhắc tới. Tính mạng của những người bình thường ông ta đâu có coi ra gì.



Nhưng hôm nay ông ta cuối cùng đã biết Tiên Thiên cũng chỉ như vậy mà thôi, trong mắt Diệp Mặc cũng chỉ là kẻ tùy ý có thể giết chết. Lúc này cái cảm giác kiêu ngạo khi ông ta vừa thăng cấp Tiên Thiên đã hoàn toàn biến mất, suy nghĩ vấn đề để một lần nữa khôi phục được lý tính. Ít nhất ông đã có thể nghĩ đến, nếu như không phải người của Hợp Lưu chủ động muốn đi đoạt "Huyết sắc san hô" trong tay Diệp Mặc thì làm sao bị Diệp Mặc giết?



Chỉ là do trước đây Diệp Mặc trong mắt ông chỉ là con kiến mà thôi, làm gì có tư cách khiến ông ta đi cẩn thận suy nghĩ ai đúng ai sai?
-Cái gì? Ông nói Diệp Mặc trước khi đến còn chậm mất 10 phút trị thương cho Trương Quật?



Đàm Giác hỏi 1 cách kinh ngạc.



Hàn Tại Tân gật gật đầu.



-Đúng vậy, sau khi hắn giúp Trương Quật trị nội thương xong mới đi, chỉ có điều không ngờ tôi bảo Trương Quật lập tức lái xe tới đây, nhưng vẫn không đến đúng lúc, may mà không xảy ra chuyện gì, bằng không thật là một tổn thất lớn.



Không ai biết tổn thất mà Hàn Tại Tân đang nói đấy là gì, cũng không ai quan tâm, nhưng Đàm Giác trong lòng lại không ngừng khiếp sợ. Diệp Mặc chậm so với ông ta những mười phút mà vẫn đến đây trước ông ta, điều này chứng tỏ cái gì? Diệp Mặc bất kể là về tu vi hay về tốc độ đều hơn ông ta rất nhiều.







-Anh, anh đã về rồi?



Diệp Lăng vừa đi đến đại viện, đã nhìn thấy Diệp Mặc đi vào trong sân, lập tức chạy tới thở phào nhẹ nhõm. Cô nghe ông nội nói, người mà hẹn anh đi ra ngoài rất có thể là "Thiên tổ" trong truyền thuyết, cho nên cô vẫn rất lo lắng, mãi đến bây giờ nhìn thấy Diệp Mặc trở về mới yên tâm.



Diệp Mặc an ủi vỗ vỗ Diệp Lăng nói:



-Đi xem Tử Phong thôi.



Diệp Tử Phong ăn đan dược mà Diệp Lăng đưa cho rõ ràng là phục hồi rất nhanh, anh ta nhìn thấy Diệp Mặc trong lòng cũng rất vui. Rất nhiều chuyện của Diệp Mặc anh ta đã nghe Diệp Lăng nói qua rồi.



Diệp Mặc lại dùng chân khí giúp Diệp Tử Phong kiểm tra phần xương đùi bị chặt đứt, dùng dược hiệu của "Liên sinh đan" hẳn là đã không phải vấn đề gì lớn. Chỉ là bởi vì Diệp Tử Phong không phải người tu luyện nội khí, cho nên vẫn cần một tuần mới có thể khỏi hẳn.