Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 341 : Tri nhân tri diện bất tri tâm

Ngày đăng: 05:49 22/04/20


Tạ Uý Tranh thật không ngờ Tô Tĩnh Văn đem chuyện này nói ra, y nghĩ chuyện giữa mình và Tô Tĩnh Văn, Tô Tĩnh Văn sẽ không nhắc lại, hiện tại cô chẳng những nói, hơn nữa còn nói ngay trước mặt mẹ của nàng Mục An, điều này làm cho Tạ Uý Tranh có chút trở tay không kịp.



Tuy nhiên Tạ Uý Tranh rất nhanh liền kịp phản ứng, y lập tức đi đến trước mặt Mục An khom người nói:



- Cô, cháu là vì thấy Tĩnh Văn và người đàn ông khác cùng đi thuê phòng, cháu sợ Tĩnh Văn gặp chuyện không tốt, bị người lừa, cho nên, cháu lúc đương thời có chút không lựa lời nói, bởi vì cháu rất thích Tĩnh Văn...



Tô Tĩnh Văn sắc mặt tức giận xanh mét, cô không nghĩ tới Tạ Uý Tranh ở trước mặt mẹ của mình còn trắng đen chẳng phân biệt được, đổi trắng thay đen, rõ ràng là chính bản thân y cùng với người phụ nữ khác đi thuê phòng, lại cố tình muốn đổ lên đầu Tô Tĩnh Văn.



Mục An tâm lý trầm xuống, phản ứng đầu tiên liền không tin, con gái mình là người như thế nào, bà quá hiểu. Tạ Uý Tranh không ngờ nói con gái mình và người khác đi thuê phòng, điều này làm cho bà làm sao có thể chấp nhận được.



Đang lúc Mục An muốn quát lớn với Tạ Uý Tranh, Tô Tĩnh Văn lại lạnh lùng nói:



- Tạ Uý Tranh, anh là người thế nào của tôi, tôi cùng người tôi thích đi thuê phòng, mắc mớ gì đến anh. Tôi thích, tôi vui. Anh đi đi, hiện tại đi liền, ở nhà tôi không chào đón anh.



- Tiểu Văn...



Mục An vẻ mặt kinh dị nhìn con gái, cô không nghĩ tới chính mồm con gái mình lại thừa nhận.



Tạ Uý Tranh bỗng nhiên đứng thẳng người, giọng điệu bình thản nói:



- Cô, ở sâu trong nội tâm của cháu thật sự không ngại Tĩnh Văn thế nào, cháu rất thích Tĩnh Văn, hôm nay cháu chỉ muốn hẹn Tĩnh Văn đi ra ngoài nói chuyện một chút. Nếu Tĩnh Văn thật sự không đồng ý, cháu đương nhiên cũng sẽ tôn trọng ý kiến của Tĩnh Văn, sau này sẽ suy nghĩ kỹ.



- Úy Tranh, trước cháu ở nước ngoài lưu học, cũng không thấy cháu đối với Tĩnh Văn có để ý nhiều, như thế nào lần này trở về lại...



Mục An trong lòng vẫn nghĩ chuyện con gái mình và người khác thuê phòng, nhưng hôm nay cảm thấy Tạ Uý Tranh cũng không giống bình thường.



- Tạ Uý Tranh, tôi sẽ không cùng anh đi ra ngoài đấy, nếu anh có chuyện gì, ngay ở chỗ này nói, nếu không nói, anh có thể đi rồi.



Tô Tĩnh Văn lạnh lùng nhìn Tạ Uý Tranh, giọng điệu không có chút ôn tồn nào.



Mục An đương nhiên biết tính cách của con gái mình, nếu nó nói không đi, chắc chắn sẽ không đi ra ngoài. Bởi vì nghĩ đến Tạ Uý Tranh, đành phải có chút bất đắc dĩ nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL



- Tiểu Văn, hay con và Úy Tranh đi nói chuyện một lần đi, nếu như hòa giải được hiểu nhầm, về sau vẫn là như vậy, nếu như nói không được, thì thôi vậy.
Tạ Uý Tranh khiếp sợ qua đi, lập tức liền bình tĩnh lại, y không phải là chưa gặp qua những chuyện này. Rất nhanh y liền nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả, CD kia cũng là chú Cửu này đưa đến nhà Tô Tĩnh Văn đấy.



- Chú Cửu, tôi và ông không oán không thù, hơn nữa, sát thủ các ông chẳng phải vì tiền sao? Cần bao nhiêu, ông ra cái giá là được.



Tạ Uý Tranh tuy rằng cảm giác có chút phát run, nhưng y lập tức liền hiểu chủ yếu và thứ yếu trong đó, hiện tại cái mạng nhỏ của y còn trên tay người khác.



Chú Cửu lạnh lùng cười,



- Trước hết lái xe của mày đi đã.



Tạ Uý Tranh lái xe rời đi, người đàn ông trung niên này mới lạnh giọng nói:



- Không oán không thù, mày muốn động vào người phụ nữ của đại ca tao mà kêu không oán không thù? Diệp Mặc là đại ca của tao, Tô Tĩnh Văn là người phụ nữ của đại ca, mày nói xem chúng ta có thù oán hay không? Chỉ trách mắt mày bị mù, đã vậy lá gan còn quá lớn.



Tạ Uý Tranh há hốc mồm, y thực không nghĩ đến thực lực Diệp Mặc quá lớn như vậy, trong nháy mắt không những toàn bộ kế hoạch của mình bị hắn biết được, hơn nữa biến mình thành tù nhân. Nếu đối phương là sát thủ, như vậy còn có chuyện gì không làm được? Nói không chừng ngay sau đó nhắm ngay đầu của mình bắn một phát. Tạ Uý Tranh thật sự sợ, y cảm thấy run rẩy.



...



Diệp Mặc giết Nhâm Sát, diệt tất cả sâu độc, lúc này mới đi chung quanh trên đảo nhỏ một vòng. Đảo này rất nhỏ, thậm chí cũng chưa tới một ki-lô-mét vuông. Nhâm Sát cũng không xây phòng ốc xa hoa gì ở phía trên, chỉ là chỗ đặt chân đơn giản, đoán chừng là nơi gã ta dùng để tu luyện, chỉ có điều Diệp Mặc không biết Nhâm Sát muốn mua một hòn đảo nhỏ như vậy làm cái gì.



Diệt Địa sát Diệp Mặc trong lòng cảm giác thoải mái hơn nhiều, thời khắc này, cảm giác bị uy hiếp biến mất không thấy nữa, khiến hắn rất là sung sướng.



Diệp Mặc đi vào một phòng trong tiểu đảo, căn phòng này hẳn là nơi Nhâm Sát tu luyện, hắn muốn nhìn một chút xem Nhâm Sát thường ngày tu luyện như thế nào.



Nhưng Diệp Mặc vừa mới đi vào căn phòng này, lập tức đã bị nguyên khí thiên địa nồng đậm ở nơi này làm chấn động. Mặc dù cái nồng đậm này so với Tu Chân giới còn kém quá xa, nhưng Diệp Mặc lại rất bất ngờ. Linh khí thứ này quá khó gặp, mà nguyên khí nồng đậm ở trong đó, tuy rằng cũng không thiếu tạp chất, nhưng linh khí cũng đã rất nhiều.



Diệp Mặc rất nhanh liền phát hiện, nơi này nguyên khí còn đang tiêu tan, hắn chung quanh quan sát một chút, lập tức liền hiểu chuyện gì đã xảy ra. Trong lòng không khỏi mắng to Nhâm Sát, nơi này không ngờ có một chỗ linh nhãn, nhưng sau khi Nhâm Sát phát hiện nơi này dễ dàng tu luyện, đã đem cái linh nhãn đào rối tinh rối mù.



Tuy rằng tốc độ tu luyện nhanh hơn, nhưng linh khí này rất nhanh sẽ tiêu tan không còn. Linh nhãn bị đào tán, dù Diệp Mặc có bản lĩnh lớn bằng trời, hắn cũng không thể khôi phục lại nó.



Biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể ngồi xuống tu luyện, có thể hấp thu bao nhiêu thì hấp thu, một khi linh khí này tiêu tán không còn, muốn hấp thu cũng không có. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không do dự nữa, lập tức liền ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.