Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 342 : Thương tiếc
Ngày đăng: 05:49 22/04/20
Khi Diệp Mặc lại một lần nữa tỉnh lại, cảm thấy linh khí ở đây đã tán loạn, lúc này mới hơi tiếc nuối đứng lên, cảm thấy tu vi lại tăng lên một bậc, tuy rằng vẫn là luyện khí tầng bốn nhưng nếu bây giờ đứng lên phi kiếm đi từ Ninh Hải đến Hồng Kong thì nhất định sẽ không xuất hiện tình huống chân khí đứt đoạn.
Một cảm giác đói khát truyền đến, Diệp Mặc trong lòng cả kinh. Bình thường hắn hai ba ngày không ăn gì căn bản cũng không sao cả, nhưng bây giờ lại thấy đói, chứng tỏ ít nhất đã 3 ngày trở nên rồi.
Vừa nghĩ tới mình chậm trễ đến mấy ngày rồi, Diệp Mặc liền không dám tiếp tục chậm trễ nữa, lập tức bước lên phi kiếm, bay thẳng đến Ninh Hải.
Diệp Mặc mới đến Vị tiên Ninh Hải đã nhìn thấy Dương Cửu và Hàn Tử cách đó không xa.
Hai người Dương Cửu căn bản đã đợi rất lâu rồi, Diệp Mặc nói ngày hôm sau thậm chí là đêm hôm đó sẽ trở lại, nhưng bây giờ đã là ngày thứ 4 rồi, Diệp Mặc vẫn không đến tìm hai người bọn họ. Tuy rằng đã bốn ngày rồi, nhưng hai người vẫn không rời khỏi Ninh Hải.
Tuy rằng không biết Diệp Mặc vì nguyên nhân gì đến bây giờ vẫn chưa về, nhưng Dương Cửu lại có một chút dự cảm, "Địa Sát" có lẽ xảy ra chuyện rồi. Sự hống hách của "Địa Sát" anh ta biết, nhưng đã mấy ngày rồi cả anh ta và Hán Tử đều không có chút tin tức gì, nếu "Địa Sát" không sao, nhất định sớm đã tìm đến Ninh Hải rồi. "Địa Sát" đến bây giờ vẫn chưa đến chứng minh đã xảy ra chuyện rồi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Dương Cửu và Hàn Tử vì sao không rời khỏi Ninh Hải.
Cho nên Diệp Mặc vừa về đến, Dương Cửu và Hàn Tử canh giữ ở cửa "Vị Tiên" liền nhìn thấy, lập tức chạy ra đón.
Nói chuyện một lúc lâu, Diệp Mặc mới biết được hắn đã tu luyện được 4 ngày rồi, khó trách lại đói bụng.
- Tiền bối, tên họ Tạ kia tôi đã xử lý rồi, hắn ta ngầm đối phó với anh và Tô Tĩnh Văn tiểu thư, bị chúng tôi nắm được nhược điểm, hiện tại không biết có nên giết hay không?
Dương Cửu rất kính sợ Diệp Mặc, anh ta biết Diệp Mặc đi diệt "địa sát". Bây giờ Diệp Mặc đã trở lại, tuy rằng anh ta không dám hỏi kết quả như thế nào, nhưng cũng biết được một vài dấu vết, lại thêm dự đoán lúc trước của mình, Dương Cửu lập tức biết "Địa Sát" thật sự xảy ra chuyện rồi. Diệp Mặc xua tay nói:
- Người đó hai ngươi đi xử lý một chút là được, nếu có thể kiếm thêm ít tiền về thì càng tốt, tuy nhiên cho dù kiếm về được ít tiền cũng không thể để tên tiểu tử đó quá tiêu diêu tự tại, còn về cái mạng đó của hắn ta, giết hay không đều không quan trọng. Sau khi làm xong việc này, hai người lập tức đi Lưu Xà tìm nhị ca ta Hứa Bình, ta đã có một vài người phát triển công ty mới ở Lưu Xà. Ở đó có chỗ cho hai người phát triển, tôi cũng sẽ đi Lưu Xà. Về phần "Địa Sát" hai người không cần lo lắng, tôi đã nhổ tận gốc rồi.
Dương Cửu và Hàn Tử vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Mặc, không ngờ hắn thật sự diệt "Địa Sát" rồi. Một tổ chức sát thủ lớn như vậy nói nhổ là nhổ, mới có vài ngày mà trong mắt hai người họ Diệp Mặc càng trở nên thần bí.
…
Đường Bắc Vi đi đến bên cạnh Diệp Mặc, khoác tay Diệp Mặc, lúc này mới chậm rãi nói:
- Anh, em bây giờ ngoài anh ra không còn người thân nào. Em biết anh muốn đi ra ngoài tìm chị dâu Lạc Ảnh, em chi bằng ở đây chờ anh. Chờ anh tìm dược chị Lạc Ảnh thì cùng chị ấy đến đây thăm em.
Sau khi nói xong, Đường Bắc Vi lại trầm mặc một lúc lâu sau mới tiếp tục nói:
- Anh, có nhiều lúc em thật sự hy vọng mình không phải là em gái của anh, nếu như em không phải là em gái của anh, em sẽ có thể gả cho anh rồi, có thể cùng anh đi tìm chị Lạc Ảnh.
Đường Bắc Vi trong lòng hiểu rõ, cho dù cô cùng đi ra với Diệp Mặc, thì mình vẫn là một mình mà thôi. Diệp Mặc phải đi tìm chị dâu Lạc Ảnh, hắn không thể ở trong nhà, mà mình đã quen ở đây rồi, mẹ đã không còn, cô thích cuộc sống yên tĩnh ở đây.
Diệp Mặc vuốt vuốt mái tóc của Đường Bắc Vi nói:
- Đừng nói càn, chúng ta đi đến chỗ em ở rồi nói.
- Ừ, anh, lần trước anh cho em cây "Thanh Hoa Thanh Diệp", nó lại nở ra một bông hoa rồi.
Đường Bắc Vi dường như đã tỉnh táo lại sau bi thương, mặt mũi có chút hồng hào.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
- Ừ, anh đã nhìn thấy rồi, em chăm sóc rất tốt, cảm ơn em, Bắc Vi. Còn nữa em tu luyện cũng không tồi, không ngờ đã tiến vào tầng đầu tiên rồi, về sau hãy tiếp tục cố gắng, lần này anh sẽ dạy cho em xong mới đi.
Đường Bắc Vi lại lắc lắc đầu.
- Anh, em không thích anh nói cảm ơn với em. Còn nữa, em sẽ cố gắng. A, anh ơi, em nhớ ra rồi, anh vào đây bằng cách nào vậy?