Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 417 : Trên thuyền quỷ

Ngày đăng: 05:50 22/04/20


Ninh Khinh Tuyết phát hiện ra, ở dưới cổ con chim này có một mảnh gì đó giống như hoa văn trên lá cây ngân hạnh. Cô đột nhiên nói:



- Tao sẽ đặt tên cho mày nhé, từ giờ về sau mày sẽ là Ngân Hạnh Diệp.



- Ừ, tên mày hơi dài nhỉ, thôi vẫn gọi là Ngân tử đi!



Con chim trắng dường như hiểu được lời nói của Ninh Khinh Tuyết, nó lại kêu to một tiếng tỏ vẻ rất vui sướng. Tuy nó hiểu được, thậm chí nhìn ra được cách nghĩ của Ninh Khinh Tuyết nhưng dù sao nó vẫn chỉ là một con chim mà thôi. Nó cũng chẳng thể hiểu nổi ý nghĩa của từ "Ngân tử".



Ninh Khinh Tuyết đặt cho con chim cái tên này cũng chỉ là để bản thân thả lỏng một lúc thôi, bởi vì, con thuyền mà cô sắp lên chính là một thuyền quỷ, hay nói cách khác chính là một con thuyền quỷ dị. Việc cô đặt cho con chim này cái tên Ngân tử không biết có phải là cô đang run sợ trước con thuyền này hay không nữa. Nhưng sau khi nghĩ tới Diệp Mặc, cô không kìm nổi, muốn được gặp hắn ngay lập tức. Cô càng quyết tâm vượt qua tất cả để đi tìm Diệp Mặc.



Động vật thường có một chút dự cảm khi sắp có nguy hiểm. Nếu dự cảm của Ngân tử là chính xác thì có khả năng núi lửa trên đảo này sẽ hoạt động.



Tuy có Ngân tử bên cạnh nhưng dù sao nó cũng chỉ là một con chim. Ninh Khinh Tuyết càng tới gần thuyền quỷ thì mồ hôi cô càng đổ ra nhiều, tay cô càng nắm chặt lấy khẩu súng tự động. Có những lúc không biết cái gì đang đợi mình ở phía trước mới thật đáng sợ. Nếu đối mặt với một con sư tử hay một con hổ thì chưa chắc Ninh Khinh Tuyết đã sợ hãi như vậy vì dù sao cũng còn biết đó là cái gì.



Hình như Ngân tử thấy được Ninh Khinh Tuyết đang lo lắng nên ngay cả cánh nó cũng không vỗ nữa mà vẫn từ từ đi theo cô.



Khoảng cách tới thuyền quỷ càng gần, cô cảm thấy mình lại càng thêm hồi hộp, lo sợ.



Bốn phía con thuyền im lặng đến dễ sợ, nếu không phải trên đảo vẫn còn những dấu chân lộn xộn thì cô cũng không dám xác định là có phải toàn bộ thổ dân đã lên thuyền rồi hay không nữa. Nhưng những dấu chân này cho biết, những người ở đây đều lên thuyền cả rồi, duy nhất chỉ có một hàng dấu chân là quay trở về, còn lại đều bị giẫm khá lộn xộn.



Ninh Khinh Tuyết nhảy lên thuyền, cô lập tức cảm nhận được một luồng hàn khí đang bay tới. Trước ngực cô, chiếc dây chuyền phát ra một vòng ánh sáng, đẩy luồng hàn khí đó. Ninh Khinh Tuyết thậm chí có thể nghe thấy một tiếng thét chói tai nhưng rất mơ hồ. Ngân tử bay lên đầu thuyền, đứng ở phía sau Ninh Khinh Tuyết và vẻ mặt nó cũng đang căng thẳng không khác gì cô, dường như nó cũng cảm nhận được.
Bóng đen kia dường như không ngờ Ninh Khinh Tuyết sẽ làm như vậy, hơn nữa lại chẳng có dấu hiệu nào. Trong giây lát, nó đã bị hỏa cầu nổi lên cuồn cuộn bao vây lấy



Một tiếng bén nhọn phát ra, hỏa cầu phù biến mất, còn cái bóng đen kia cũng chẳng thấy đâu.



Ninh Khinh Tuyết nhẹ nhõm cả người, cô thấy giờ đã thoải mái phần nào. Hỏa cầu phủ không ngờ so với súng còn lợi hại hơn. Tuy nhiên, cô đã hiểu ra, không phải hỏa cầu phù lợi hại hơn mà trong trường hợp này, dùng nó đối phó với loại quỷ vật này hợp lý hơn.



Ninh Khinh Tuyết tìm kiếm trong khoang đáy một lúc nhưng không phát hiện thấy có gì kỳ quái cả. Cô không biết đây chính là vận may của mình vì âm hồn này chính là âm hồn mà sau khi Diệp Mặc diệt ả áo hồng, nó đã bỏ trốn, không biết cuối cùng sao lại bị người ta đem tới Mỹ, sau đó lên Bắc Mã Hào, cuối cùng lúc hải tặc bắt cóc những cô gái đó đi, âm hồn này lại lén lút lên thuyền của bọn chúng và ở luôn trên thuyền. Ở đây có điều kiện giúp cho nó không ngừng lớn mạnh. Tuy là vậy, nhưng vì chủ nhân của nó đã bị Diệp Mặc giết rồi nên giờ nó chỉ còn bản năng mà thôi. Vừa lúc nó gặp một người như Ninh Khinh Tuyết, nếu cô không có sợi dây chuyền đó thì đã sớm mất mạng rồi. Nói cách khác, nếu ả áo hồng kia còn sống thì cô cho dù mọc cánh cũng khó mà trốn thoát. xem tại TruyenFull.vn



Nhưng những thứ đó chỉ là giả thuyết thôi vì Ninh Khinh Tuyết còn có hỏa cầu phù, những hỏa cầu này có thể giúp cô diệt được âm hồn.



Hình như biết được Ninh Khinh Tuyết đánh nhau với âm hồn đã giành phần thắng, Ngân tử đứng phía sau kêu to một tiếng.



Ninh Khinh Tuyết gạt mồ hôi trên trán, sau đó cô vẫy vẫy Ngân tử đi tới. Tuy cô đã diệt được âm hồn nhưng đây là khoang đáy, cô thực sự không thể không cảnh giác được.



Cô tưởng tượng ra, người trên thuyền này nhất định bị âm hồn này hại chết rồi. Cô không dám ở lại khoang đáy tối tăm này hơn nữa.



Lên trên khoang thuyền, Ninh Khinh Tuyết mới nghĩ tới một chuyện rất quan trọng là cô không biết lái thuyền, cũng không xác định được phương hướng thế nào.



Ninh Khinh Tuyết e ngại lên đầu thuyền. Đột nhiên cô ngây ngẩn cả người. Chiếc thuyền vẫn dừng ở bên cạnh đảo, giờ cô còn không thể điều khiển được chiếc thuyền, nó đã rời khỏi đảo lưu huỳnh kia rồi, thậm chí đã đi được một quãng rất xa, hòn đảo ấy sớm bị bỏ lại đằng sau.