Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 426 : Tuyết Sơn cổ mộ

Ngày đăng: 05:50 22/04/20


Phó Hữu Hải chỉ còn biết lặng người, máu tươi từ chỗ cánh tay bị đứt xối ra đầm đìa, chỉ trong một chốc Phó Hữu Hải đã ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.



Lập tức ngay khi Phó Hữu Hải ngã lăn ra đất, ba người còn lại trong bốn anh em giật mình kinh hãi, đồng loạt nhìn Diệp Mặc bằng ánh mắt hoảng sợ. Khi bọn chúng nhìn thấy quả bom và điều khiển từ xa trong tay Diệp Mặc, lập tức trong đầu trống rỗng. Bọn chúng cố gắng đánh giá Diệp Mặc, chẳng ngờ cuối cùng vẫn là đánh giá thấp hắn. Thậm chí bọn chúng đều không biết Diệp Mặc đã ra tay như thế nào, chẳng biết hắn đã lấy bom và điều khiển từ xa bằng cách nào, trong khi đó Tiểu Lan thiếu chút nữa cũng hôn mê bất tỉnh.



Vì Bồi Khí Đan nghịch thiên mà bọn chúng liều một phen, không ngờ còn chưa kịp hành động thì đã thua rồi.



Môi Phó Hữu Ngân run run, tuy trong miệng lẩm bẩm đều gì nhưng không sao nói nên lời, không ai biết trong miệng gã đang lắp bắp điều gì.



Kẻ đầu tiên đứng lên phát biểu là Phó Hữu Hải, gã biết trước mặt Diệp Mặc, mấy người bọn chúng chủ yếu như mấy con kiến bé tí. Bây giờ gã chỉ thấy hối hận, nếu như không phải nghe theo lời của Lão Nhị và Lão Tứ, gã tuyệt đối sẽ không đi đánh lén Diệp Mặc, với uy lực của Diệp Mặc bây giờ thì cho dù kế hoạch của Lão Tứ thành công thì cũng không thể nào giết chết được Diệp Mặc, hắn quá lợi hại!



Khi bọn chúng định ra kế hoạch ám sát Diệp Mặc thì bọn chúng chỉ nhìn thấy sức mạnh của Bồi khí Đan nghịch thiên mà không nhìn thấy sức mạnh nghịch thiên của Diệp Mặc, càng không ngờ tới Hắc quả phụ từ lâu đã gài Tiểu Lan vào bên cạnh bốn anh em



- Diệp tiền bối, bốn người chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, mạo phạm tôn nghiêm, chúng tôi xin đem tất cả những thứ trong nhà dâng cho ngài, chỉ xin Diệp tiền bối tha mạng cho anh em chúng tôi.



Phó Hữu Hải biết đối mặt với uy lực của Diệp Mặc thì chẳng thể trông cậy vào Lão Nhị và Lão Tam, gã chỉ còn cách đứng dậy mặt dày đi cầu xin tha thứ.



Diệp Mặc cười lạnh lùng:



- Các người là "Tứ Bất Tượng Hongkong", phải vậy không? Ta đây thật không hiểu lũ cẩu tặc các người lại to gan đến thế, các người đã từng nhìn thấy ta giết chết cái tên cướp đan kia mà vẫn còn dám âm mưu lấy Bồi Khí Đan của ta hay sao?



Diệp Mặc thực sự không hiểu, những kẻ hơi có đầu óc một chút nhìn mình thiêu cháy Pháo Nha để thị uy, lại cũng chính trước mặt mấy người đó ra tay, về lý thuyết mà nói thì dù có tham thế nào đi chăng nữa cũng không thể liều mạng ám sát hắn. Trừ phi thực sự có gì đó đáng để bọn chúng liều mạng đang hấp dẫn chúng, với thân phận à "Tứ Bất Tượng Hongkong", thì thứ có thể hấp dẫn bọn chúng không thể là thứ gì tầm thường.



Phó Hữu Hải nghe xong câu nói của Diệp Mặc, trong mắt ánh lên một tia hi vọng, gã lập tức nói:



- Tôi xin nói ra lí do khiến chúng tôi muốn có Bồi Khí Đan, chỉ cần tiền bối tha mạng cho chúng tôi.



Diệp Mặc cười lạnh lùng: truyện được lấy tại TruyenFull.vn



- Mày không có tư cách ra điều kiện với ta, cho nhà ngươi ba phút, không nói thì sẽ vĩnh viễn không được nói nữa.




- Chồng của người phụ nữ đó là bạn của các người, chồng cô ấy mất, các người không giúp lại còn làm nhục rồi giết cô ấy, nói các người là súc sinh vẫn còn là nhẹ. Lũ bại hoại, lũ cặn bã...



Tiểu Lan lòng đầy căm phẫn, cho rằng hành vi của bốn tên đó là vô liêm sỉ.



Diệp Mặc cũng ngán ngẩm, những kẻ lòng lang dạ sói như thế này trong giới chân tu hắn gặp không nhiều. Nếu như sợ người phụ nữ đó nói ra thì có thể dẫn cô ta đi làm ăn cùng, cũng coi như giam lỏng, vẫn còn khiến người ta cảm thấy dễ chấp nhận hơn cách đó. Ít nhất nếu muốn giết người phụ nữ đó thì cũng không thể nào bốn người cùng ức hiếp cô ta, dù sao thì chồng người phụ nữ này với chúng vẫn còn là bạn bè. Chọn bạn quả nhiên không thể chọn sai, nếu chọn kết bạn với bốn anh em này thì quả là có mắt không tròng.



- Tiểu Lan, cô ra bên ngoài trước đợi tôi, một lát nữa tôi sẽ ra.



Diệp Mặc dẫn theo Tiểu Lan vào là vốn định để cô nhận diện bốn anh em này, tuy vậy bọn chúng lại đang họp, bây giờ chỗ này cũng không cần đến Tiểu Lan nữa, hơn nữa câu tiếp theo mà hắn hỏi cũng không muốn để Tiểu Lan biết.



- Vâng.



Tiểu Lan rất biết điều, cô dường như biết được Diệp Mặc hỏi gì nên chủ động đi ra ngoài.



Một quả cầu lửa của Diệp Mặc đã thiêu cháy Phó Hữu Hải, cũng không để ý đến sự sợ hãi của Phó Hữu Ngân và Phó Hữu Tam, hắn hỏi Phó Hữu Kim:



- Nói địa điểm cổ mộ đó đi!



- Tại Mai Nội Tuyết Sơn tỉnh Vân Trung...



Phó Hữu Kim dường như không nghĩ gì mà nói luôn.



Phó Hữu Ngân vẻ mặt kinh ngạc nhìn đại ca, gã tưởng đại ca sẽ lấy địa điểm đó làm vật để bảo toàn mạng sống, nhưng chẳng ngờ đại ca chẳng hề suy tính đã nói luôn ra.



Trong lòng Phó Hữu Ngân hiện lên sự tuyệt vọng, y đưa một cuốn sách bằng da dê đưa cho Diệp Mặc nói:



- Diệp tiền bối, bản đồ cổ mộ của Mai Nội Tuyết Sơn còn có cuốn công pháp, tất cả đều ở trong đây!!!