Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 444 : Hẹn Tiêu Lôi
Ngày đăng: 05:51 22/04/20
- Trận bàn?
Diệp Mặc cầm lấy vật hình tròn này suýt nữa thì kêu lên. Hắn không ngờ trên trái đất này có thể thấy được trận bàn. Đây là một Tụ linh trận bàn. Chẳng lẽ nơi này thực sự có Tu chân giả? Hay là cũng có người giống hắn xuyên qua Tu chân giới mà tới? Hay là một số người trong ẩn môn có thể chế tác trận bàn?
Hơn nữa trong trận bàn này còn có thể khởi động được năng lượng, không biết có phải là linh thạch hay không? Bởi vì đã hao kiệt nên Diệp Mặc cũng không thể nhìn ra năng lượng khởi động trong đó có phải là linh thạch không nữa.
Đáng tiếc là năng lượng đó hình như sắp hết rồi. Và khi hết năng lượng khởi động mà không có linh thạch khởi động thì trận bàn này chẳng khác gì đồ phế thải.
Cách chế tác trận bàn này rất đơn giản, nhưng điều quan trọng nhất là phải có năng lượng khuấy động. Không kể là nguyên khí thạch hay là linh thạch, với Diệp Mặc mà nói thì đều là vật cực kỳ đáng quý. Trận bàn này không đáng để nhắc tới vì loại trận bàn hiện tại của Diệp Mặc có thể chế tạo ra, chỉ cần có nguyên liệu là được. Hơn nữa, hắn bày trận căn bản cũng không cần trận bàn, trận bàn tuy đơn giản nhưng lại không được hoàn thiện.
Xem ra, người tu luyện đó không đơn giản như mình nghĩ.
Lục Doanh Doanh có vẻ hồi hộp nhìn Diệp Mặc đang cầm trận bàn suy nghĩ. Cô không biết liệu Diệp Mặc có thể vì trận bàn nuôi dưỡng thanh hoa thanh diệp thảo này mà ra tay không nữa.
Thấy vẻ mặt của Lục Doanh Doanh, Diệp Mặc thản nhiên cười nói:
- Vòng tròn này với tôi mà nói đã không có tác dụng gì rồi, cô hãy giữ lại đi.
Lục Doanh Doanh nghe Diệp Mặc nói xong thì mặt chợt biến sắc, lòng cô nặng trĩu. Lời của ông nội đã không trở thành sự thật, tuy cô ở lại Hà Phong này ôm cây đợi thỏ, cuối cùng cũng tìm được người biết về thanh hoa thanh diệp thảo nhưng người này lại không có hứng thú.
Diệp Mặc thấy vẻ mặt thất vọng của Lục Doanh Doanh thì mỉm cười nói:
- Tuy nhiên, cô không cần lo lắng đến chuyện báo thù nữa. Tôi đến Hà Phong lần này cũng là tìm Viễn gia tính sổ. Tôi cũng không giấu cô, tôi chính là Diệp Mặc, người phụ trách dược phẩm Lạc Nguyệt. Sự việc "Dưỡng nhan hoàn" chính là do Viễn gia đứng sau lưng dàn xếp. Cô nói xem, liệu tôi có thể để cho một kẻ như vậy tiếp tục sinh tồn sao? Thế nên, nhiều nhất là một tuần, cô sẽ thấy Viễn gia ở Hà Phong này hoàn toàn biến mất.
- Anh, anh chính là chủ tịch hội đồng quản trị của dược phẩm Lạc Nguyệt ư? Trời ạ! "Dưỡng nhan hoàn" và "Kiện thể hoàn" nghịch thiên như vậy, không ngờ anh cũng làm được. Tôi vừa thấy tác dụng phụ của "Dưỡng nhan hoàn" bị báo chí đưa tin liền biết ngay là có kẻ muốn hại dược phẩm Lạc Nguyệt, quả nhiên là như vậy.
Lục Doanh Doanh bất ngờ đứng lên mừng rỡ nói.
Diệp Mặc cầm điện thoại đã bị ngắt độc thoại. Hắn nghĩ tới nghĩ lui rồi lại gọi đi.
Lúc Tiêu Lôi đang đổ mồ hôi thì nghe thấy chuông điện thoại Diệp Mặc gọi tới. Cô rất nhanh liền nhận lấy cuộc gọi mà không đợi Diệp Mặc trả lời:
- Diệp Mặc, anh đang ở đâu thế?
- Tôi đang ở quán rượu Ô Hà Bạn tại Hà Phong. Tôi thực sự có việc cần cô giúp đỡ. Những tin tôi nói khi nãy đều là sự thật, tôi muốn cô đem những tin tức đó được truyền ra ngoài một cách nhanh nhất, rộng rãi nhất.
Diệp Mặc nhẹ nhàng, rành mạch nói. Hắn không muốn bị Tiêu Lôi hiểu lầm.
- Thật sự là có chuyện này sao?
Tiêu Lôi hoàn toàn tỉnh táo lại, cô biết mình có chút hiểu lầm rồi. Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết hình như rất yêu nhau, sao hắn có thể nửa đêm hẹn mình được chứ? Hơn nữa, cho dù là Diệp Mặc có hẹn mình đi chăng nữa thì mình cũng không nhất định cần phải như vậy.
Tiêu Lôi vỗ một cái vào trán, khôi phục lại tác phong nghề nghiệp cẩn thận, nghiêm túc của mình. Cô ngẫm lại một chút rồi dịu giọng nói:
- Diệp Mặc, những tin này không thể nói lung tung được đâu. Nếu chưa có chứng cứ gì, một khi nói ra thì sẽ bị gièm pha đấy. Anh trước hết là không cần đi, dù có xảy ra chuyện gì, cho dù anh cần sự giúp đỡ cũng phải đợi tôi đến rồi mới nói tiếp. Trước khi tôi đến, anh nhất định không được làm gì cả. Cho dù là có chứng cứ nhưng một khi đã liên quan tới một chủ tịch thành phố thì cũng không thể tùy tiện nói ra được.
- Được, sáng nay tôi sẽ ở quán rượu Ô Hà Bạn đợi cô.
Diệp Mặc đương nhiên biết sự lo lắng của Tiêu Lôi, cô sợ mình không có chứng cứ lại muốn lật đổ một chủ tịch thành phố. Nhưng hắn không để ý, nếu như Tiêu Lôi không dám thì hắn sẽ trực tiếp nhờ Lý Thu Dương giúp đỡ. Việc này đối với hắn mà nói thì chỉ là việc nhỏ mà thôi. Đừng nói có chứng cứ, ngay cả khi không có chứng cứ, Diệp Mặc hắn vẫn làm như vậy.
Nếu theo thói quen hành sự của hắn thì cần gì tới chứng cớ chứ? Đại sát trực tiếp là được rồi. Tuy nhiên Diệp Mặc biết cách làm này không thích hợp với hắn bây giờ. Giờ hắn đã có gia đình, có địa bàn, không còn là một kẻ độc thân không vướng bận nữa. Hơn nữa nơi hiện tại cũng không phải là nơi ân oán giống như ở đại lục Lạc Nguyệt.
Coi như lùi một bước vậy. Hắn làm như vậy còn có thể giúp Lý Xuân Sinh một phen, sau đó khiến Lý Xuân Sinh tiếp tục chăm sóc Thi Tu. Diệp Mặc tuy không quản người trong quan trường, nhưng hắn biết trong quan trường nhất định không thể giống quả phụ được, không coi ai ra gì.