Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 445 : Quả nhiên là muốn chết
Ngày đăng: 05:51 22/04/20
Lúc Diệp Mặc đuổi tới huyện Tây Đồng, trời cũng đã sáng. Diệp Mặc không biết chỗ ở của Thi Tu, Hắn vừa mới gọi điện thoại cho Thi Tu, chỉ mới vang một tiếng Thi Tu đã nhấc máy, nhưng giọng Thi Tu không ngái ngủ chút nào, Diệp Mặc biết Thi Tu đã cả đêm không ngủ.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, Diệp Mặc vẫn rất nhanh chóng đến ký túc xá tạm thời của Chính phủ huyện, là chỗ ở hiện tại của Thi Tu. Lúc Diệp Mặc đến nơi, Thi Tu và Tống Tiểu Vân đã chờ ở cửa.
-Thi Tu, các cậu sao lại vẫn ở đây?
Diệp Mặc vừa thấy nơi ở tạm này âm u, ẩm ướt, rách nát, lập tức nổi giận. Tên Ngô Trạch này thật to gan, dù Diệp Mặc không phải người trong quan trường, nhưng cũng không thể để Thi Tu ở lại chỗ hoang tàn thế này được.
Con mắt Thi Tu đỏ ửng, lại có quầng thâm, vừa nhìn đã biết cả đêm không ngủ, thậm chí cả một thời gian dài đã không được ngủ ngon rồi. Tuy anh ta ngạc nhiên vì sao Diệp Mặc lúc này lại xuất hiện ở huyện Tây Đồng, nhưng cũng không hỏi gì.
Nhưng Thi Tu vừa nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Mặc, lập tức biết Diệp Mặc đang nổi giận, vội vàng nói:
-Việc này không liên quan đến chuyện của chủ tịch huyện Ngô và anh Chu Bình, bọn họ giờ cũng rất đau đầu nhức óc đấy.
Sự tức giận của Diệp Mặc chỉ trong nháy mắt, hắn rất nhanh chóng hiểu ra nói không chừng việc này còn có nguyên nhân khác, nói cách khác, có lẽ Ngô Trạch cũng không to gan như vậy.
Diệp Mặc và Thi Tu sau khi vào trong nhà ngồi xuống, Thi Tu mới nói ra nguyên nhân cụ thể.
Hóa ra sau khi Thi Tu vào huyện Tây Đồng, vì lý lịch có vấn đề, chưa được vào ủy viên thường vụ, vì vậy anh ta không thể giúp Ngô Trạch ở Hội ủy viên thường vụ, mà thư ký huyện ủy Tây Đồng là Hồng Triệu cũng là một người rất cứng rắn. Lúc Ngô Trạch chưa tới, y đã nắm hết quyền vào tay. Mà sau khi Ngô Trạch về đây, chỉ có Chu Bình giúp anh ta, cho nên khi đối địch với Hồng Triệu đã bị lép vế.
Nếu công ty dược Lạc Nguyệt không xảy ra vấn đề gì, Ngô Trạch còn có thể nói chuyện không kiêng nể gì. Nhưng sau này vì sự cố Dưỡng nhan hoàn của Lạc Nguyệt, mà công ty này cũng là do Thi Tu và Ngô Trạch đưa về Tây Đồng, Ngô Trạch lại càng đúng là họa vô đơn chí.
Dù Ngô Trạch là người của nhà họ Lý, nhưng loại chuyện này mà Ngô Trạch cũng phải nhờ nhà họ Lý giúp đỡ thì sự hiện diện của anh ta thật không còn giá trị gì nữa. Trong tình huống tất cả chỉ trông cậy vào Ngô Trạch, cục diện lại càng khó khăn. Hơn nữa Lý Xuân Sinh của Hà Phong ốc còn không lo nổi mình ốc, cũng không giúp gì được Ngô Trạch.
Mặt chính trị đang bị bủa vây, ở vào hoàn cảnh xấu, đương nhiên cũng không có tâm tư, không có sức lực mà lo đến nơi ở.
Nếu y có cái vốn này rồi, vẫn không thể đứng vững ở Hà Phong, vậy chỉ có thể nói Lý Xuân Sinh hữu danh vô thực, có khả năng bị nhà họ Lý vứt bỏ.
Lý Xuân Sinh biết, hôm nay Ngưu Chính Mãn tiếp tục họp hội nghị ủy viên thường vụ, mục đích là để đả kích Lý Xuân Sinh. Bởi vì Lý Xuân Sinh làm chủ tịch thành phố tiếp theo của Hà Phong, tiến cử một công ty là bước đi sai đầu tiên, không ngờ lại tiến cử công ty Lạc Nguyệt đem bán thuốc giả vào thành phố Hà Phong.
Lý Xuân Sinh thở dài, tuy rằng biết rõ ý định của Ngưu Chính Mãn, nhưng y không thể không đi. Đang lúc Lý Xuân Sinh chuẩn bị ra cửa, một người khiến y không thể tưởng tượng được lại đến chỗ ở của y.
-Chủ tịch huyện Thi, sao sớm như vậy lại đến tìm tôi? Có phải huyện Tây Đồng có chuyện gì xảy ra không?
Vừa thấy Thi Tu, cảm giác đầu tiên của Lý Xuân Sinh là không tốt.
Tình trạng của Thi Tu và Ngô Trạch thậm chí còn tệ hơn y, vì y đã nói với Diệp Mặc, lúc này y và Thi Tu cùng một phe, Thi Tu tìm đến y, 90% là Tây Đồng xảy ra chuyện gì.
Không đúng, Lý Xuân Sinh lập tức nhìn Thi Tu hai mắt đỏ bừng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hưng phấn.
- Chủ tịch thành phố Lý, lần này chúng ta có thể lật ngược ván cờ rồi…
Thi Tu không kìm nén nổi sự kích động nói.
Tố chất chính trị của Lý Xuân Sinh dù sao Thi Tu cũng không thể sánh được, y lập tức cẩn thận nhìn quanh, sau đó rất bình tĩnh nói:
-Thi Tu, cậu vào nhà đã rồi nói, đi đường cũng cực khổ rồi.
Nói xong, Lý Xuân Sinh đưa Thi Tu vào nhà, lập tức đóng cửa lại. Tuy y không biết cái Thi Tu nói có thể giúp họ lật ngược tình thế là gì, nhưng y biết nếu Thi Tu đã nói thế, chắc chắn Thi Tu phải có lý riêng.