Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 457 : Minh châu vướng bụi

Ngày đăng: 05:51 22/04/20


- Tình nhân của cô sao hôm nay không đến cứu cô vậy? Đúng rồi, cô và hắn đã quen nhau lâu rồi, sao dấu đỏ của cô vẫn còn? Không phải là gã họ Diệp ấy có vấn đề đấy chứ? Ha ha…, xem ra người được lợi là đại sư huynh của cô thôi!



Nhiếp Bất cầm hai cây kim dài trong tay và cười ha hả.



Nhiếp Song Song nhìn đôi tay trống trơn, lúc này mới nhớ tới Nhiếp Bất là một cao thủ Địa cấp, loại người này mà muốn giết Nhiếp Song Song thì dễ như trở bàn tay. Thậm chí giờ cô đang ở trước mặt y, ngay cả cơ hội tự sát cũng không có nữa.



Nhiếp Bất không đợi Nhiếp Song Song kịp phản ứng liền chống cây gậy trong tay, bước tới trước mặt Nhiếp Song Song, giơ tay lên chính là một chưởng đánh vào gáy cô và cười dữ tợn nói:



- Cô hãy ngủ đi một lúc, đợi tôi đem đồ về, tôi sẽ cho cô từ từ hưởng thụ để cô thấy đại sư huynh cô có phải là một kẻ rác rưởi hay không nhé!



Nhiếp Song Song không có chút phản kháng nào liền ngã xuống. Nhiếp Bất không để ý tới Nhiếp Song Song nữa mà chuẩn bị tiến vào mật thất dưới lòng đất.



Chỉ là y vừa tới cửa phòng thì đột nhiên phát hiện thấy một người đã đứng ngay lối vào rồi. Y là một cao thủ Địa cấp, cho dù mất đi hai chân cũng không thể có người đến trước mặt y mà y không phát hiện ra. Có thể là đã thêm một người khác mà y thực sự không phát hiện được.



- Anh là ai?



Nhiếp Bất bình tĩnh lại hỏi người trẻ tuổi đang đứng trước y.



Diệp Mặc cười lạnh lùng:



- Lúc trước tôi đã chém hai chân của anh sau đó anh chạy mất, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được anh, đúng là duyên phận!




Đỉnh của sơn môn có ba chữ to sặc sỡ "Đoạn Quyền đường", điều này cho thấy nơi này đã từng rất huy hoàng.



Diệp Mặc đi vào bên trong. Ở trong rất yên tĩnh, dường như đã lâu lắm rồi không có ai ở cả. Hắn thở dài, xem ra Trương Chi Hối vẫn tuân thủ lời của mình, đã đem toàn bộ những người ở đây tiêu diệt hết rồi. Nhưng sau khi y tiêu diệt Đoạn Đường quyền, y cũng chưa quay lại.



"Két" một tiếng, Diệp Mặc đẩy cánh cửa chính ra. Tuy chỉ là một âm thanh nhẹ nhưng ở vách núi yên tĩnh này lại cực vang. Trên mặt đất và trên ghế ngồi xung quanh bụi bám đầy, cho thấy nơi này đã lâu rồi không có ai ở. Diệp Mặc dùng thần thức nhìn xung quanh, bốn phía không có một ai. Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn về phía bức họa tổ sư Đoạn Quyền đường, ánh mắt hắn bỗng lạnh như băng.



Một cái đầu người đã khô được bọc bởi đá vôi đang đặt ở chính giữa trên mặt bàn, mà cái đầu này chính là của Trương Chi Hối.



Trương Chi Hối đã bị người ta giết, hơn nữa đầu còn bị để tại đây. Chẳng lẽ Đoạn quyền đường còn có người lợi hại hơn Trương Chi Hối ư?



Diệp Mặc lấy đầu của Trương Chi Hối xuống, trong lòng rất phẫn nộ. Hắn liền dùng một cước đá bức họa tổ sư của Đoạn Quyền đường và bàn thờ phía dưới khiến chúng bị rập nát.



Diệp Mặc tìm một nơi yên tĩnh, cảnh sắc yên bình rồi đào một cái hố đem chôn đầu của Trương Chi Phối xuống, lại còn khắc tên anh ta trên tấm bia. Sau hắn mới lên tiếng:



- Anh Trương, anh đã vì tôi mà chết, như vậy tôi sẽ giúp anh báo thù!



Làm xong mấy việc này, Diệp Mặc mới nghĩ ra Trương Chi Phối nhất định đã là bị người của Đoàn quyền đường giết hại, sao kẻ đó vẫn để đầu tại Đoạn quyền đường làm gì? Nếu cá lọt lưới của Đoạn quyền đường lợi hại như vậy thì mục tiêu của họ chẳng phải là Trương gia và Lưu Xà của mình ư? Nếu người giết Trương Chi Hối không phải là người của Đoạn quyền đường thì tại sao lại để đầu của Trương Chi Hối lại chỗ đó?



Nghĩ đến đây, Diệp Mặc ngẩn người, hắn cảm thấy mình hình như đã bỏ qua cái gì đó nhưng chỉ có điều nghĩ không ra.