Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 565 : Tia Rađa theo dõi mới

Ngày đăng: 05:52 22/04/20


- Enie, bây giờ cô tính làm gì?



Diệp Mặc không để ý tới vẻ mặt của ba người, chỉ nhìn Enie. Enie và Ân Gia có quan hệ không giống nhau. Hắn không biết Enie có muốn đi cùng hắn hay không.



- Enie sẽ đi cùng với chúng tôi. Nơi này đã không thể ở lại được nữa.



Ân Tư vội vàng tiếp lời nói. Cô trưởng thành hơn nhiều so với Enie và Ân Gia. Cô biết nếu ở đây Diệp Mặc có thể khiến Kim Ân bỏ tiền ra, chứng tỏ các cô đã không còn ở lại đây được nữa.



Enie lộ vẻ khó xử.



- Nhưng cha tôi...



Sau khi nghe mấy người Ân Tư giải thích, Diệp Mặc mới hiểu được, cha Enie là một kẻ nát rượu, đã uống tới mức khiến nhà mình bị phá sản.



Diệp Mặc lắc đầu nói:



- Mấy người nói rõ tình hình với cha của Enie. Nếu ông ta bằng lòng đi cùng, thì lập tức đi ngay, Nếu không đi thì coi như xong. Tôi ở chỗ này chờ các cô một lát.



Sau khi ba người rời khỏi đó, Diệp Mặc đi vào phòng của chị Nhan. Phòng của chị Nhan rất đơn giản, chỉ có một cái giường và một bàn trang điểm mà thôi. Nơi duy nhất bắt mắt, chính là một cái gương thật to trên bàn trang điểm.



Diệp Mặc vuốt cái gương này khẽ thở dài một tiếng. Trong mấy năm qua, không biết chị Nhan đã nhìn chiếc gương này thở dài bao nhiêu lần. Hiện nay cuối cùng cô đã có thể đi làm một vài chuyện của mình. Đây cũng là nguyên nhân khiến Diệp Mặc không ngăn cô lại. Mỗi người đều có chuyện riêng của mình cần phải xử lý. Chị Nhan vẫn luôn không tự do. Hiện tại cô đã có.



Một chiếc chăn màu xanh da trời mặc dù có hơi cũ, nhưng lại được giặt sạch sẽ, thậm chí trong căn phòng u ám còn thoang thoảng mùi thơm.


- Còn có tin tức nào khác không? Nguồn tại http://Truyện FULL



Diệp Mặc cảm giác mình mới ra ngoài một ngày, sau khi trở về tất cả những tin tức đã nghe được đều là tin tức không tốt.



Sát Nhất không dám giấu diếm. Anh ta biết Diệp Mặc muốn hỏi gì, anh ta liền kể lại tỉ mỉ:



- Theo cách nói của một vài trang web nhỏ, cameras kiểu mới dùng một loại tia chiếu mới nhất, có thể theo dõi cả những thứ mà mắt thường không nhìn thấy. Sở dĩ nước Mỹ vẫn giấu kỹ thuật này, bởi vì bọn họ phát hiện tia chiếu này trước, không muốn tiết lộ quá sớm. Hơn nữa hiện tại toàn bộ Radar và hệ thống theo dõi quân đội đều được sử dụng thêm loại tia chiếu này. Nghe nói loại tia chiếu này dùng trong Radar quân dụng, có thể trong thời gian ngắn nhất theo dõi bất kỳ kẻ địch nào từ bên ngoài xâm nhập vào.



Hóa ra là như vậy. Diệp Mặc lập tức liền hiểu ra. Khẳng định nước Mỹ đã sớm có hệ thống Radar và rất nhiều thiết bị theo dõi loại này, chỉ có điều chưa sử dụng mà thôi. Mục đích đương nhiên chỉ do sợ tiết lộ tia chiếu này. Hiện tại vàng của bọn họ bị chuyển đi, hơn nữa ngân hàng cũng bỗng nhiên thiếu mấy trăm triệu. Nếu không trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ dùng tới loại kỹ thuật mới này thì đúng là chuyện lạ. Có thể khẳng định hiện tại nơi hắn muốn đi, tuyệt đối là thiên la địa võng. Cho dù không bắt được hắn, cũng có thể chụp được ảnh của hắn.



Theo lý thuyết, Diệp Mặc căn bản không sợ những thiên la địa võng này. Đối với hắn mà nói, mấy thứ này đều là mây bay. Nhưng có một vài điều chính là, hiện tại hắn không thể bị lộ. Một khi hắn bị lộ, như vậy nước Mỹ sẽ không cần tới thể diện. Điều này đối với Lạc Nguyệt chính là một tai họa.



Xem ra chỉ có thể thành thành thật thật trở về tu luyện, sau đó cố gắng phát triển khoa học kỹ thuật của Lạc Nguyệt để tự bảo vệ mình. Tuy nhiên trước khi trở về, Diệp Mặc nhất định phải tới bến tàu thăm dò tình hình một chút. Chỉ sau một đêm, những thiết bị theo dõi tại địa điểm quan trọng của nước Mỹ đều đổi mới. Ai biết hệ thống Radar của bọn họ có phải cũng đổi thành loại mới nhất hay không.



Vạn nhất xuất hiện tình huống này, hắn còn không biết, vẫn ẩn thân phi hành. Một khi bị Radar bắt được, vậy sẽ không tốt.



Tuy rằng Diệp Mặc khẳng định tên lửa đạn đạo không thể làm gì được hắn, nhưng nếu chẳng may hắn bị Radar theo dõi, sau đó tên lửa đạn đạo làm cho hắn phải hiện thân, đến lúc đó có thể không xong. Hắn không chịu trách nhiệm đối với bản thân mình, cũng nhất định phải chịu trách nhiệm với hàng vạn người đang sống tại Lạc Nguyệt Thành. Đó là quả bom nguyên tử để kết thúc mọi thứ.



Diệp Mặc ra ngoài nhanh, trở về cũng nhanh. Hắn không lựa chọn phi hành. Hiện tại, phỏng đoán quốc gia này đã bị hắn làm điên đảo. Nếu một khi bị quốc gia này tra ra là mình làm, như vậy hậu quả khó có thể tưởng tượng được.



Chỉ có chờ tới lúc thực lực của hắn đạt tới trình độ nhất định, có thể tùy tiện dẫm nát nơi này dưới chân, hắn mới có thể ngang nhiên thoải mái quay lại. Hơn nữa theo Diệp Mặc thấy, điều này sẽ không tồn tại được bao lâu.



Diệp Mặc không đi nơi khác để điều tra. Nếu San Francisco đã như vậy, những nơi khác nhất định là giống như thế. Hắn thậm chí còn bỏ luôn ý định tiếp tục đi trộm bản vẽ kia. Mấy thứ kia mình có thể nghĩ ra, người ta khẳng định cũng có thể nghĩ ra. Ai biết có thể là một cái bẫy đang chờ hắn hay không?