Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 566 : Ngốc như nhau
Ngày đăng: 05:52 22/04/20
Nếu nói Diệp Mặc giết Jason, diệt Liên minh ngầm thì ai là người được lợi nhất. Không phải là Đường Bang, cũng không phải là Hồng Vũ Bang đã gần tàn, hay Sơn Điền Bang, mà là bang phái Tam Phiên Bang có mặt lâu đời ở vùng San Francisco này.
Không sai, quả thật chính là Tam Phiên Bang bọn họ đã tiếp nhận gần như tất cả tài sản của Jason, thậm chí còn bao gồm cả trang viên tư nhân mà Jason vô cùng tự hào. Lúc trước, lần đầu tiên Diệp Mặc tới trang viên tư nhân này cũng không ngừng ngạc nhiên. Có thể thấy được đây là một nơi sang trọng và xa xỉ đến mức nào.
Đêm nay là lần thứ hai Diệp Mặc đến đây. Lần đầu tiên hắn ở trong này đã tiêu diệt Jason, còn có cả liên minh ngầm của anh ta. Lần thứ hai hắn lại đến đây. Lần này hắn đến cũng vì một bang phái. Bang phái này gọi là Tam Phiên Bang. Lần này hắn chỉ dẫn theo Sát Nhất.
Khi Diệp Mặc và Sát Nhất tới phòng hội nghị lớn của Jason, bọn họ lại phát hiện hầu như tất cả mọi người của Tam Phiên Bang đều có mặt ở đó. Ước chừng hơn một trăm người. Tất cả vây chặt lấy toàn bộ đại sảnh. Sau khi Diệp Mặc và Sát Nhất tiến vào, bọn họ liền vây quanh hai người.
- Ha ha, bang chủ Smithsonian chúng tôi biết Sát bang chủ muốn tới, đã sớm chờ từ lâu.
Một người đàn ông da trắng ngồi ở nơi cao nhất, chắc hẳn chính là lão đại của Tam Phiên Bang. Tuy nhiên người vừa nói chuyện lại không là anh ta, mà là người đàn ông người Hoa ở bên cạnh anh ta. Thậm chí người này còn đeo kính. Hẳn anh ta là phiên dịch kiêm cố vấn.
Trong Tam Phiên Bang, ngồi bên cạnh lão đại còn có một người đàn ông nước ngoài cao to. Diệp Mặc quét thần thức một chút, lại phát hiện trên người gã gần như chỗ nào cũng có các loại súng ống. Ước chừng có tới một hai chục cái. Diệp Mặc không khỏi lắc đầu. Người này khẳng định chính là tay vua súng Dick kia rồi. Không ngờ là một kẻ trông giống như nhà giàu mới nổi, thực sự lại không dám thở mạnh như vậy.
Nếu trên người gã không thấy đến một khẩu súng, có lẽ còn có thể khiến Diệp Mặc kinh ngạc một chút. Đáng tiếc chính là trên người gã thật sự có rất nhiều súng. Thậm chí mỗi cái còn không cùng loại với nhau.
- Bên cạnh anh có nội gian.
Diệp Mặc thản nhiên nhìn Sát Nhất một cái nói.
Sắc mặt Sát Nhất rất khó coi. Người đàn ông đeo kính kia vừa nói ra tên của anh ta, anh ta đã biết bên cạnh anh ta khẳng định có nội gian. Chỉ có điều anh ta không nghĩ nội gian lại báo tin tới đây nhanh như vậy. Người ta đã triệu tập tất cả thủ hạ chờ anh ta đến đây.
- Diệp tiền bối, rất xin lỗi.
Sát Nhất có chút áy náy nói. xem tại TruyenFull.vn
Diệp Mặc mỉm cười.
Diệp Mặc thoáng nhìn qua biệt thự đã từng là của Jason, thở dài. Lúc trước hắn đốt một chảo đấu thú, hôm nay lại đốt một biệt thự. Thấy Diệp Mặc dùng một đám hỏa cầu đốt sạch toàn bộ thi thể, Sát Nhất chỉ cảm thấy sau lưng có chút rét lạnh. Diệp Mặc lợi hại gấp ba lần so với những gì anh ta phỏng đoán.
Một lát sau, Diệp Mặc và Sát Nhất rời khỏi trang viên sang trọng, sau lưng là một đám lửa lớn. Bọn họ đi một hồi lâu, mới truyền tới những tiếng gào rú của xe cứu hỏa.
Một đêm này, San Francisco lại có một bang phái lớn bị tiêu diệt. Nó được gọi là Tam Phiên Bang. Có lẽ ngày hôm sau báo chí nước Mỹ lại có thể thổi phồng công trạng.
Hai ngày sau, Diệp Mặc lấy được thân phận mới, sau đó ngồi máy bay bay từ San Francisco tới Hongkong. Hắn ngồi ở trên máy bay có chút cảm khái. Lần này coi như đã kiếm được một ít tiền, thậm chí còn lấy được mấy nghìn tấn vàng. Tuy rằng không lấy được bản thiết kế quân sự, nhưng hắn không phải người có lòng tham không đáy. Hắn biết, với tu vi của hắn bây giờ, nếu còn muốn thu được nhiều hơn, sẽ phải gánh chịu sự phiêu lưu rất lớn. Hiện tại hắn còn không gánh nổi sự phiêu lưu như vậy. Hắn không phải chỉ có một mình.
Mây trắng bên ngoài máy bay khiến hắn có chút mơ màng. Hắn lấy ra một quyển nhật ký vốn có hơi cũ dùng tay vuốt ve thật lâu, sau đó mới chậm rãi đặt ở trước mặt. Nhật ký của chị Nhan đang ở chỗ của hắn, nhưng chị Nhan lại không muốn cùng hắn rời khỏi đó. Có lẽ chị ấy thật sự có chuyện cần phải làm. Diệp Mặc nghĩ. Hắn chậm rãi mở trang thứ nhất của quyển nhật kí ra. Cùng lúc đó, một người phụ nữ thoạt nhìn rất bình thường đang đi trên đường trong khu phố người Hoa sầm uất ở San Francisco. Trên lưng cô có đeo một cái túi hơi cũ. Trên con đường này, trông cô có chút cô đơn.
Cô đi một lúc lâu mới thở dài, thì thào nói:
- Mình phải trở về. Mình đã ở lại đây nhiều năm. Có lẽ mình nên mang chút gì đó trở về....
Cô nói xong, mở ví tiền của mình ra. Bên trong chỉ có đủ tiền cho một vé máy bay, hoặc có lẽ còn không đủ để mua một vé máy bay. Cô cẩn thận lấy ra tấm thẻ mà Diệp Mặc đã đưa cho cô, nhìn một lúc lâu. Cuối cùng cô lại mỉm cười tự nói:
- Tiền của cậu, tôi dùng trước. Sau này sẽ tặng cho vợ cậu một món quà tốt.
Tuy rằng khu phố người Hoa rất phồn hoa náo nhiệt, lại có rất nhiều nơi có máy rút tiền, hơn nữa cũng không có mấy người xếp hàng. Cô đi đến một phòng đơn để rút tiền. Cô lấy thẻ ra cắm vào máy rút tiền.
- Có năm nghìn đôla...
Cô mỉm cười. Nhưng trong chớp mắt, nụ cười trên mặt cô liền cứng lại. Trên màn hình của máy rút tiền hiện ra không phải là năm nghìn đôla, mà là năm mươi triệu đôla.
Đột nhiên, cô cảm giác được chóp mũi của mình có chút chua xót. Cô không lấy tiền, chỉ rút thẻ ra thì thào nói:
- Cậu rất ngốc. Cậu đem hết tiền cho tôi, còn bản thân cậu thì phải làm sao. Cậu và anh ta năm đó đều ngốc như nhau...