Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 567 : Quyển nhật ký của chị Nhan

Ngày đăng: 05:52 22/04/20


Trên trang đầu tiên của quyển nhật kí có dán bức ảnh của một thiếu nữ xinh đẹp. Diệp Mặc mang máng có thể nhận ra được đó là chị Nhan hồi còn trẻ. Thậm chí Diệp Mặc cảm giác chị ngày trước và bây giờ cũng không khác nhau là mấy. Bên phải của trang nhật kí viết sáu chữ "Nhật ký của Ân Khuynh Nhan";. Nét chữ đẹp và mỏng manh.



Ân Khuynh Nhan? Đây là tên của chị Nhan sao? Bỗng nhiên Diệp Mặc nhớ chị ấy từng nói mẹ mình tên là Ân Khuynh Thành. Chẳng lẽ chị ấy là dì của mình sao? Diệp Mặc nhíu nhíu mày. Nếu chị Nhan là dì của mình, có phải hành động của chị ấy có chút quá phận hay không?



Mặc dù ở Lạc Nguyệt, chuyện cô và cháu gái đồng thời gả cho một người cũng không có vấn đề gì, nhưng nơi này không phải là Lạc Nguyệt, mà là địa cầu. Tuy nhiên Diệp Mặc rất nhanh lại lắc đầu. Có lẽ chị ấy nhớ tới mẹ mình. Chẳng lẽ dì chỉ ôm mình lâu một chút là quá phận sao? Đây là chuyện rất bình thường thôi. Diệp Mặc vỗ vỗ vào trán mình. Mình thật sự đã nghĩ nhiều quá rồi.



Sau khi xảy ra chuyện với Tống Ánh Trúc, lại cùng Ninh Khinh Tuyết cả ngày vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tâm tư của hắn dường như trở nên có chút không lành mạnh rồi.



Diệp Mặc lắc đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa. Hắn mở trang tiếp theo của quyển nhật ký. Nét chữ trên trang tiếp theo của quyển nhật kí rất mờ, hơn nữa còn xiêu xiêu vẹo vẹo. Diệp Mặc thậm chí nghi ngờ đây là chữ viết của một học sinh tiểu học. Nội dung trong đó cũng không nhiều lắm.



"Ngày 8 tháng 4 năm XX80, trời trong xanh. Hôm nay ba dẫn mình và chị gái tới hội trường Mao Từ Loan. Mình dùng tiền của ba cho, mua một quyển nhật kí. Mình rất thích quyển sổ ghi chép này. Mình 6 tuổi, rốt cuộc đã có quyển nhật ký của riêng mình."



Kế tiếp đều là một vài chuyện vụn vặt. Đều là cô cùng chị gái làm các loại chuyện nhỏ nhặt. Trong lời kể của cô, dường như chị gái cô rất che chở cho cô.



";Ngày 25 tháng 1 năm XX81, tuyết lớn. Hôm nay có một anh tới nhà mình. Anh ấy lớn hơn chị vài tuổi, trở thành sư huynh của chúng tôi. Anh ấy tên là Diệp Thải."



...



";Ngày 16 tháng 2 năm XX82, trời quang. Ba thích bảo chúng tôi luyện võ mỗi ngày, nhưng mình không thích. Mình chỉ thích cây đàn cổ kia. Trong khi sư huynh và chị gái luyện võ, mình thường luyện đàn một mình. Lúc mới bắt đầu, ba còn thường xuyên nói vài câu. Sau đó mình cảm giác được ba không còn nói mình nữa, thậm chí còn rất ủng hộ mình..."



"Ngày 27 tháng 3 năm XX82, trời mưa. Hôm nay có một người bằng hữu của ba đến nhà. Bác ấy nói mình rất có thiên phú, thậm chí nói tôi nên tham gia thi đấu, có thể lấy được giải quán quân thiếu niên trong cả nước. Bác ấy muốn mình đi Yến Kinh, nhưng tôi không muốn đi. Ba chỉ hỏi mình một câu, rồi không đáp ứng người kia."



...
- Ha hả, cậu không cần lo lắng. Tôi chỉ là một người vô dụng giúp người ta xem phong thuỷ mà thôi.



Dường như đã nhìn ra được sự kiêng kỵ trong mắt Diệp Mặc, ông lão này chủ động giải thích một câu.



Không ngờ là một người xem tướng. Một người xem tướng có thể nhìn ra động tác của mình, còn biết khẩu súng không phải mình? Điều này không có khả năng. Trong lòng Diệp Mặc nghi hoặc, tuy nhiên lại không hỏi. Hắn biết ở trong này tuy rằng không có Tu Chân giả, nhưng nơi này lại có rất nhiều người tài giỏi. Chỉ có điều bọn họ không thích khoe khoang mà thôi.



Thấy Diệp Mặc không nói nữa, ông lão này lại mở miệng nói:



- Nếu anh bạn trẻ không ngại, tôi có thể xem tướng tay giúp cậu một chút.



Diệp Mặc vừa định từ chối, nhưng nghĩ đến việc vừa rồi ông lão này không ngờ có thể thấy được động tác của mình, lập tức liền thay đổi chủ ý.



Chỉ có điều Diệp Mặc mới đưa bàn tay ra, một người trẻ tuổi ngồi phía sau liền đứng lên nói:



- Ông nội, sức khỏe của ông không tốt, không nên xem tướng tay nữa.



Diệp Mặc không quay đầu lại, thần thức của hắn lập tức quét đến người trẻ tuổi này. Hơn hai mươi tuổi, dáng người trung bình. Nhưng điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc chính là người trẻ tuổi này cũng có một tử khí. Chỉ có điều tử khí trên người anh ta nhạt hơn nhiều. Nhưng cho dù nhạt hơn rất nhiều, chỉ cần tích lũy theo ngày tháng, thời gian dài, anh ta vẫn sẽ bước theo vết chân của ông lão này.



Ông lão cười ha hả, phất phất tay.



- Tiểu Khổ, cháu không cần lo lắng. Ông sẽ để ý tới đến chừng mực!