Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 599 : Cơ hội tới rồi
Ngày đăng: 05:52 22/04/20
Mụ đạo cô nghe xong lời Diệp Mặc nói, khuôn mặt không hề thể hiện bất cứ điều gì, bà ta chỉ đưa ra một viên thuốc, ném cho Diệp Mặc nói:
-Thuốc này có tác dụng rất tốt với vết thương của cậu, uống đi.
Diệp Mặc nhận lấy viên thuốc, khuôn mặt lập tức trở nên khó coi. Lúc hắn tu luyện ở Lạc Nguyệt, chủ yếu là theo sư phụ học luyện thuốc và luyện đan, bình thường thì hắn có thể nhìn ra dược liệu cầm trên tay là gì.
Viên thuốc màu đen này cũng không phải là thứ thuốc trị thương tốt, vì phương pháp luyện thành rất kém, thành phần bên trong còn có "Tân Thức Thảo", vừa ngửi là Diệp Mặc có thể nhận ra ngay.
"Tân Thức Thảo" vị cay, còn có chút độc, sau khi dùng có thể khiến người dùng bị mất đi ngũ giác. Mặc dù chuyện đó chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, nhưng Diệp Mặc biết một khi đã nuốt thứ cỏ đó vào bụng, thì một giờ sau tai sẽ không thể nghe thấy bất cứ thứ gì nữa, hơn nữa còn không thể nói chuyện được. Thậm chí nếu không giải độc trong vòng bảy bảy bốn chín ngày, thì sẽ không thể nào giải độc được nữa. Nhưng với Diệp Mặc chỉ cần có "Liên Sinh Đan" không cần phải đến 49 ngày, 49 năm sau thì hắn vẫn có thể giải được độc.
Mụ đạo cô này quả thật là độc ác, không ngờ lại cho hắn uống loại thuốc này, lẽ nào bà ta không biết là mình đã giúp bà ta sao?
-Giai Uấn sư phụ, thật ra chân của tôi là vì hoảng sợ bỏ chạy, nên mới bị thương một chút, những chỗ khác đều không sao. Chiếc chân này chỉ cần mấy ngày nghỉ ngơi là không sao, không cần phải dùng đến viên thuốc này đâu...
Diệp Mặc nói đến đây, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của mụ đạo cô, lập tức nói tiếp,
-Loại thuốc quý này, bà hãy giữ lại mà dùng phòng đến khi sau này cần đến.
-Không sao, loại thuốc này ta có rất nhiều, cậu cứ uống đi.
Mụ đạo cô bình thản nói, giống như thật sự là bà ta có rất nhiều vậy.
Nhưng Diệp Mặc biết loại cỏ "Tân Thức Thảo", rất khó kiếm được, bà ta không thể có nhiều, bây giờ bà ta ép mình uống viên thuốc này, có phải là đã phát hiện ra điều gì rồi không?
Nghĩ đến đây Diệp Mặc nói:
Diệp Mặc vừa mới lùi lại được vài bước, một tiếng rống kinh khủng truyền đến, một con gấu đen tuyền đã nhìn thấy Diệp Mặc và đạo cô, nó chằm chằm nhìn hai người rồi lao đến.
Quả nhiên hắn đoán không sai, trong lòng Diệp Mặc vô cùng vui mừng, con gấu già này đến là tốt rồi, vừa hay, tuyệt vời! Diệp Mặc không nghĩ ngợi gì nữa, quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hét lên: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
-Giai Uấn sư phụ, tôi bị con gấu này đuổi theo, không ngờ nó theo tận đến đây, tôi chạy trước đây, tránh để bà phân tâm.
Diệp Mặc chạy nhanh như bay, Giai Uấn đang định bắt Diệp Mặc lại để lấy lại viên đá, sau đó sẽ ném hắn cho con gấu đen đó, nhưng lại phát hiện ra mình không tóm được hắn, sở dĩ bà ta để cho Diệp Mặc sống vì nghĩ rằng hắn có thể giúp mình tiến hành cuộc thí nghiệm người khác. Nhưng chủ yếu vẫn là bà ta muốn sau này có thể biết được tại sao Diệp Mặc có cảm nhận được linh khí của viên đá đó, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến trận pháp Bắc Đẩu.
Nhưng bị con gấu đen này uy hiếp bất ngờ, bà ta liền bỏ mặc Diệp Mặc, làm gì còn có thời gian mà để ý đến hắn nữa. Mặc dù bà ta cũng có thể đuổi được con gấu này đi, nhưng bà ta cũng hiểu rất rõ rằng, một khi dùng sức đấu với con gấu này sẽ hao tổn rất nhiều nguyên khí. Lúc bà ta đấu với con gấu này sẽ để cho tên thanh niên đó thừa cơ chạy chốn, hơn nữa viên linh thạch còn đang ở trong tay hắn.
Nhưng lúc này Diệp Mặc đã chạy được đến hơn mười mét rồi, thậm chí chiếc mũ đội trên đầu cũng rơi đi đâu mất tiêu rồi. Giai Uấn tức giận nghiến răng nghiến lợi, bà ta nghi ngờ rằng không biết lúc nãy có phải là Diệp Mặc cố ý làm như vậy không. Nhưng lúc này con gấu đen to lớn đã đứng sừng sững trước mặt bà ta rồi, mụ đạo cô liền rút cây phất trần ra, quất thẳng vào mắt con gấu.
Trong lúc vội vã, Diệp Mặc vẫn không quên quay đầu lại nhìn, hắn vừa nhìn là biết ngay mụ đạo cô này cũng đang bị trọng thương. Nếu như bà ta thật sự không bị làm sao, thì chắc chắn sẽ không để cho mình chạy thoát. Hơn nữa còn cả con gấu đen này nữa, dựa vào trình độ Tiên Thiên của bà ta, thì chỉ cần một cú đã cũng có thể khiến cho con gấu này văng xa cả thước.
Nhưng không ngờ bây giờ bà ta lại lấy cây phất trần ra, hơn nữa tốc độ phản ứng cũng rất chậm. Cây phất trần vung lên cũng chỉ sợt qua đầu con gấu thôi. Nhưng con gấu này to lớn da thịt dày cộm, chắc nịch, đòn này chỉ tổ khiến nó nổi trận lôi đình thêm thôi, nó xông thẳng về phía mụ đạo cô đang nấp.
Diệp Mặc mặc dù chạy về hướng chiếc xe máy, nhưng cũng không hề vội vàng, nếu như mụ đạo cô đó không phải là đối thủ của con gấu, thì hắn rất muốn đoạt lấy chiếc túi nhỏ đó trên người đạo cô, xem xem có phải tờ giấy vàng đang được đựng ở trong đó hay không.
Thấy con gấu đang định xông vào tát cho mụ đạo cô một cái như trời giáng, bỗng nhiên mụ đạo cô hừ lên một tiếng, sau đó dùng chân đá thẳng vào cổ họng con gấu, con gấu trúng đòn này, nằm lăn lộn trên đất, lăn lộn mấy vòng, rồi từ từ bò dậy, mặc dù nó không bị thương, nhưng cũng không dám tiến lại gần nữa.
Diệp Mặc biết là không xong rồi, tuy rằng mụ đạo cô này đã bị thương nặng, nhưng con gấu đen này chắc chắn vẫn không phải là đối thủ của mụ đấy, xem ra mình vẫn nên chạy chốn thì hay hơn.
Thấy Diệp Mặc vẫn còn cắm đầu cắm cổ chạy chốn, trong lòng mụ đạo cô vô cùng tức giận, lập tức đuổi theo, con gấu đen thấy mụ đạo cô bỏ chạy, tưởng rằng mụ không phải là đối thủ của nó, không ngờ cũng chạy đuổi theo.