Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 600 : Mượn nước để trốn
Ngày đăng: 05:52 22/04/20
Đáng tiếc là Diệp Mặc chỉ biết chạy trốn, chứ không Diệp Mặc mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ thi lễ cảm tạ con gấu đen này.
-Súc sinh...
Mụ đạo cô vô cùng tức giận khi thấy con gấu đen lại cản đường mụ truy đuổi Diệp Mặc, rút từ trong túi ra một cây đoản đao, cũng không để ý đến chuyện giữ sức này nọ nữa, dùng hết sức mình chém một đao lên người con gấu.
Con gấu đen ngu ngốc nào có biết rằng nó không phải là đối thủ của mụ đạo cô này, bị thanh đoản đao này chém cho một nhát sâu hoắm, rống lên một tiếng vang trời rồi sợ hãi bỏ chạy.
Mụ đạo cô không có tâm trạng đuổi theo truy sát con gấu đen, mụ thấy Diệp Mặc đã trèo lên xe máy tẩu thoát, liền lập tức đuổi theo.
Tuy rằng tốc độ của mụ đạo cô Giai Uấn này rất nhanh, nhưng Diệp Mặc đã khởi động xe rồi, hơn nữa lại còn đi trước mụ tận mấy phút.
-Nhà ngươi dừng lại cho ta, không thì ta sẽ giết ngay lập tức.
Giai Uấn đuổi theo Diệp Mặc hét lớn, mụ ta vừa đấu một trận với con gấu đen, tiêu hao mất rất nhiều sức lực, bây giờ muốn đuổi kịp Diệp Mặc, thật sự là vô cùng khó khăn.
Mụ không ngờ rằng tên tiểu tử này lại gian xảo như vậy, không ngờ lại dám chạy trốn đúng lúc này, lại còn dám lấy cả chiếc xe máy dựng ở đây để chạy trốn nữa chứ, lúc này, trong lòng mụ cũng đang tự oán trách mình sao không xử lí chiếc xe máy đó sớm hơn, sớm biết thế này đã vứt chiếc xe máy đó đi từ lâu rồi.
Tuy rằng bực bội, nhưng đạo cô Giai Uấn vẫn không hề do dự trong việc đuổi theo Diệp Mặc, mụ ta tin rằng ở nơi thâm sơn cùng cốc này, muốn đuổi kịp Diệp Mặc, thì chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Giai Uấn đột nhiên nghĩ ra một chuyện, có phải tên này trước khi chạy trốn đã biết là mình muốn giết hắn? Không thì tại sao hắn phải bỏ chạy? Còn nữa thời cơ mà hắn lựa chọn là vô cùng chuẩn xác, lẽ nào hắn biết con gấu đen này sẽ đến? Sao có thể như thế được? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Cũng không biết là trôi như vậy trong bao lâu, đến lúc Diệp Mặc cảm thấy mình không thể kiên trì được nữa, thì dòng nước chảy đã bớt xiết hơn rất nhiều, hắn thấy mình nổi trên mặt nước, hình như hắn đang trôi trên một dòng sông nhỏ. Mặc dù nước sông chảy không xiết lắm, nhưng vẫn tiếp tục chảy về phía hạ du.
Cuối cùng cũng đã dừng lại rồi, Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại một lần nữa hắn phải giật mình, hắn phát hiện ra mình không còn nghe thấy gì nữa rồi, không cần nghĩ, chắc chắn cũng không thể nói được nữa rồi, chắc chắn thứ thuốc đó đã phát huy tác dụng.
Mụ đạo cô chết tiệt, mặc dù trong lòng Diệp Mặc rất hận mụ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Hắn biết lúc này hắn vẫn còn đang trong vòng nguy hiểm, Giai Uấn chắc chắn sẽ đến đây trong thời gian ngắn nhất để truy tìm tung tích của hắn.
Tuy rằng con sông này mặc dù thoạt nhìn thì không có một bóng người, nhưng Diệp Mặc cũng không dám ở lại đây, hắn men theo hạ du tìm một lúc lâu. Vốn dĩ Diệp Mặc định đi ra phía ngoài sông, để xem xem trên sông có tàu thuyền gì không.
Nhưng Diệp Mặc vừa bơi được mấy trăm mét thì biết được kế hoạch của mình đã phá sản. Không nói đến chuyện hắn mất quá nhiều máu, sức cùng lực kiệt, toàn thân đau đớn. Con sông nay không hề có bất cứ một chiếc thuyền nào, hắn không thể nào thoát khỏi bàn tay của mụ đạo cô này rồi.
Nhưng nếu tìm một nơi gần đây để trốn thì cũng không được thực tế cho lắm.
Đúng lúc Diệp Mặc đang bối rối chưa biết nên làm như thế nào, thì một tiếng động lớn vọng đến. Diệp Mặc quay đầu lại theo bản năng, không ngờ có một chiếc bè trúc đang di chuyển từ thượng nguồn xuống. Trên bè trúc có một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi và bốn cái sọt, bên trong có ít dược liệu. Diệp Mặc vừa nhìn là biết ngay người đàn ông này đang đi hái thuốc. Ở dãy Hoành Đoạn Sơn này thường xuyên có người vào núi hái thuốc mà.
Bè trúc lướt đi rất nhanh, Diệp Mặc lại không cầu cứu, hắn để cho bè trúc trôi đi trước rồi lập tức bám theo sau. Bè hơi chếch về phía trước, khiến hắn có thể thở được. Chỉ có điều tựa đầu vào bè thì hơi nguy hiểm, chẳng may vô tình đụng vào một hòn đá, thì hắn là người đầu tiên chịu trận. Nhưng Diệp Mặc tin người hái thuốc này, một khi ông ta dám đến đây lấy thuốc, thì chứng tỏ ông ta rất quen với đường ở đây, chắc chắn sẽ không để bè va vào đá đâu.
-Anh ơi, anh đợi một chút....?
Diệp Mặc vừa mới ổn định dưới bè trúc thì nghe thấy tiếng gọi của mụ đạo cô truyền đến!!!