Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 601 : Gặp mà không nhận ra nhau
Ngày đăng: 05:52 22/04/20
-Anh ơi, anh đợi một chút....?
Diệp Mặc vừa mới ổn định dưới bè trúc thì nghe thấy tiếng gọi của mụ đạo cô truyền đến
Hắn thầm than, nguy hiểm thật, mụ đạo cô này nhanh quá, hắn không ngờ rằng tốc độ lao xuống nước của mình chỉ nhanh hơn mụ có chút xíu. Nếu như không có chiếc bè trúc này, thì không chừng hắn đã bị mụ bắt lại mất rồi. xem tại TruyenFull.vn
-Vị sư phụ này, sư phụ gọi tôi sao?
Người hái thuốc lái bè với tốc độ chậm hơn, gặp được đạo cô ở đây cũng không phải là chuyện quái lạ gì.
-Vâng, đúng vậy, xin hỏi anh, anh vừa đến đây à? Có nhìn thấy người nào ở gần đây không?
Giọng của Giai Uấn vọng đến.
-Không thấy, tôi đi hái thuốc vừa về tới đây, không nhìn thấy người nào hết. Sư phụ có cần tôi giúp gì không?
Người hái thuốc nói.
Đúng lúc Diệp Mặc đang lo lắng không biết là mụ đạo cô này có lật con bè này lên để tìm kiếm hay không, thì Giai Uấn lại nói:
-Anh nè, một mình anh mà hái được tới tận mấy sọt thuốc như này sao, có bê được không đấy? Mấy sọt này chắc là rất nặng đúng không?
Người hái thuốc vừa nghe thấy vậy, liền nghĩ hóa ra là chuyện này, ông ta cười ha hả, giơ một cánh tay ra, xách liền một lúc hai sọt lá thuốc lên. Rồi nói:
-Thực ra những sọt lá thuốc này rất nhẹ, không nặng chút nào. Sư phụ có muốn đi cùng không, tôi sẽ chở sư phụ đi một đoạn.
Nhưng người hái thuốc vừa nói xong, thì vị đạo cô đó đã rời đi từ lúc nào rồi, nếu như không phải là còn có bóng, thì ông ta thậm chí còn tưởng mình đã gặp phải quỷ cũng nên.
Tố Tố, Tố Tố ở đây, đây là chỗ cô ấy ở, Diệp Mặc đứng ngây người ra nhìn thạch trì, hắn muốn đến bên cạnh vuốt ve thạch trì đó, nhưng đột nhiên hắn không tài nào nhấc chân lên nổi.
Hắn giống như là bị điểm huyệt vậy, không còn suy nghĩ, không còn động tác, cũng không còn cảm giác đau đớn, trong mắt bây giờ chỉ còn duy nhất hình ảnh của thạch trì, chuyện duy nhất mà hắn muốn làm lúc này đó là cầm thạch trì ôm ghì vào lòng ngực, rồi nói với Tố Tố rằng hắn đến rồi.
Cũng không biết đứng như thế trong bao lâu, Diệp Mặc mới động đậy lại, hắn di chuyển rất cẩn thận, nắm lấy thạch trì, lúc hắn sờ được thạch trì, bỗng nhiên hắn có cảm giác mình không thể khống chế nước mắt của mình. Từ lúc có ý thức đến giờ, hắn chưa từng có giây phút nào kích động như bây giờ, không thể khống chế được cảm xúc của mình như bây giờ.
Một cô gái trẻ ăn mặc đơn sơ, cầm một chiếc giỏ trúc nho nhỏ đi vào trong phòng, cô nhìn thấy cửa phòng mở, trong lòng nhất thời lo lắng, vội vàng chạy vào.
Cô vừa bước vào liền nhìn thấy Diệp Mặc đang đứng vuốt ve thạch trì, lập tức đứng khựng lại. Sự tức giận đến tột cùng phát ra từ trong đôi mắt cô, giống như thứ đồ yêu quý nhất của mình bị người khác lấy đi mất vậy.
Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn cô gái ăn mặc giản dị, tóc của cô được búi lại gọn gàng, trên mặt che một mảnh khăn lụa, ánh mắt sáng ngời vô cùng tức giận.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt quen thuộc này, Diệp Mặc đứng ngây người ra, Tố Tố, đúng là Tố Tố rồi. Hắn muốn nói, nhưng hắn lại không thể nói được, nước mắt không ngừng chảy.
Cô gái tức giận nhìn bộ dạng kỳ quái của Diệp Mặc, lại càng cảm thấy tức giận hơn. Người đàn ông này rốt cuộc là ai? Sao anh ta lại dám tự tiện xông vào nhà mình? Thậm chí còn vào hẳn phòng của cô. Khắp người anh ta đầy là vết thương, hơn nữa quần áo cũng không được lành lặn, giống như ăn mày vật, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Vì sao anh ta thấy mình tức giận như vậy vẫn không ngừng chảy nước mắt? Tại sao ánh mắt của anh ta lại trông quen đến như vậy? Ánh mắt đó là ánh mắt gì vậy? Nhớ nhung, kích động, trách cứ, lo lắng?
Có có thể cảm nhận được đủ mọi cảm xúc trong ánh mắt của anh ta, nhưng cô không thể tha thứ cho người dám tự tiện xông vào phòng của cô như vậy được. Người trong làng cũng không ai dám tự tiện xông vào phòng của cô, đây là nơi của cô ở.
-Anh là ai? Sao lại đến nhà của tôi, mời anh ra ngoài, ra ngoài...
Nhìn thấy Diệp Mặc ôm trong tay thạch trì của mình, cô gái này rốt cuộc cũng không còn kìm nén được cơn tức giận của mình nữa rồi.
Diệp Mặc không có cách nào nói chuyện, cũng không nghe thấy được bất kỳ âm thanh gì, nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của cô, hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng choáng váng!!!