Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 607 : Lại đến Cửu Đường

Ngày đăng: 05:52 22/04/20


Tiếng nói chuyện dần dần nhỏ xuống, hai người cứ ôm lấy nhau như vậy, mãi đến khi dưới chân núi truyền đến một tiếng gà gáy.



- Trời đã sáng...



Diệp Mặc theo bản năng nói. Bọn họ cứ ngồi như vậy suốt một đêm. Diệp Mặc ôm Lạc Ảnh ở trong lòng lại không muốn động đậy.



Bỗng nhiên Diệp Mặc lại nghĩ tới điều gì. Hắn lấy ra một bọc nhỏ đưa cho Lạc Ảnh nói:



- Tố Tố, đây là vật do chưởng môn Tĩnh Nhất Môn bảo anh giao lại cho em. Anh vẫn chưa mở ra. Em xem đây là cái gì?



Lúc trước, khi Diệp Mặc rời khỏi Tĩnh Nhất Môn, sư thái Tĩnh Nhàn đã bảo Diệp Mặc chuyển cái túi này lại cho Lạc Ảnh. Chỉ bởi vì Diệp Mặc vẫn không tìm được Lạc Ảnh, nên hắn vẫn chưa mở ra.



Lạc Ảnh cảm thấy kỳ lạ nhận xong liền mở túi ra nhìn vào bên trong. Bên trong chỉ có hai quyển sổ không biết dùng vật liệu gì để chế tạo thành. Còn dùng mực màu vàng để viết ngày tháng.



- Em chưa từng thấy kiểu chữ này. Đây là gì vậy?



Sau khi cầm quyển sổ mở ra Lạc Ảnh liền cảm thấy kỳ lạ hỏi.



Diệp Mặc nhận quyển sổ trong tay Lạc Ảnh, lập tức ngây ngẩn cả người. Không ngờ đây chính là chữ viết của đại lục Lạc Nguyệt. Sao chữ viết của đại lục Lạc Nguyệt lại có mặt ở Tĩnh Nhất Môn. Hiện tại còn đưa đến trong tay Lạc Ảnh?



- Đây chính là công pháp tu luyện của em, giống với công pháp anh đã dạy cho em.



Diệp Mặc chỉ mở trang đầu tiên, đã nhận ra đây là công pháp Lạc Ảnh đã tu luyện lúc trước.



- A, nói như vậy, tất cả những gì anh mơ đều là sự thật sao?



Lạc Ảnh run rẩy cầm lấy quyển sổ trong tay Diệp Mặc hỏi. Kỳ thật cô không hỏi cũng biết đây hẳn là sự thật. Bởi vì công pháp tu luyện Diệp Mặc dạy cho cô cũng là thật.



Diệp Mặc gật đầu.



- Đúng vậy.



Điều duy nhất hắn không hiểu được chính là vì sao thứ này lại xuất hiện ở địa cầu, hơn nữa chưởng môn Tĩnh Nhất Môn còn nhận được. Cái ngày kia, ngày 26 tháng 4. Một ngày rất quen thuộc. Đúng rồi, ngày 26 tháng 4, hắn và Lạc Ảnh thoát chết tới nơi khác, cũng chính là ngày hắn sống lại.



- Vậy anh xem thử quyển này đi.




Một bộ quần áo màu vàng nhạt mặc ở trên người Lạc Ảnh, kết hợp với vòng cổ và nhẫn do Diệp Mặc chế luyện cho cô, khiến toàn thân Lạc Ảnh càng trở nên mờ ảo giống như tiên nữ.



Toàn bộ nhân viên trong cửa hàng quần áo đều bị vẻ đẹp tuyệt thế của Lạc Ảnh thuyết phục. Có lẽ các cô chưa từng gặp một người nào thật sự xinh đẹp như Lạc Ảnh.



Lạc Ảnh không có khái niệm đối với tiền. Diệp Mặc đối với tiền cũng không có khái niệm. Mấy bộ quần áo tổng cộng đã mấy trăm ngàn, đối với Lạc Ảnh và Diệp Mặc mà nói có lẽ rất bình thường.



- Anh chờ em một chút. Em qua siêu thị mua chút đồ lặt vặt.



Lạc Ảnh thấy Diệp Mặc đang gọi điện thoại, cười nói với Diệp Mặc một chút, sau đó liền đi vào siêu thị.



Diệp Mặc biết hẳn là Lạc Ảnh đi mua đồ dùng của phụ nữ, hắn không đi theo, vừa đứng ở cửa chờ cô, vừa nghĩ xem chuyện này rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào?



- A, anh là Diệp Mặc sao?



Một giọng nói đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Mặc.



Một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi đứng ở trước mặt hắn. Khoác tay anh ta là một cô gái ăn mặc rất diêm dúa. Cô gái thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi. Cô ta không xấu, nhưng khuôn mặt của cô ta được trang điểm quá dày khiến Diệp Mặc nhìn rất không thoải mái.



Diệp Mặc thấy người đàn ông này có chút quen mắt. Hắn nhanh chóng nghĩ ra. Người này và hắn rất ít tiếp xúc, cũng là bạn học của hắn ở trường đại học Ninh Hải. Hình như anh ta tên là Vương Sở. Nhưng quan hệ giữa Vương Sở và Thi Tu thực sự không tồi. Anh ta là một trong số rất ít bằng hữu của Thi Tu.



Mặc dù hồi học trong trường đại học, Thi Tu đã có rất ít bằng hữu, nhưng so với Diệp Mặc vẫn nhiều hơn một chút. Chỉ có điều không ngờ được hắn lại gặp Vương Sở ở đây. Diệp Mặc lại nhớ rõ, sau khi hắn đến đại học Ninh Hải, trước đó dường như không nói chuyện với Vương Sở quá ba câu.



- Anh là Vương Sở sao? Sao anh lại ở đây?



Diệp Mặc cảm thấy kỳ lạ hỏi.



- A, anh thật sự là Diệp Mặc sao? Tôi nói thoạt nhìn có hơi giống, không ngờ được anh thật sự là Diệp Mặc. Chỉ có điều anh thay đổi quá nhiều. Thiếu chút nữa thì tôi cũng không nhận ra được. Thi Tu hẹn tôi tới đây. Anh ấy gặp phải một chuyện, đúng lúc tôi đang công tác ở Cửu Đường, nên qua luôn.



Vương Sở nói, Diệp Mặc lập tức hiểu được. Xem ra Thi Tu cũng vội vã tìm người hiểu tình hình, hoặc là đang tìm người giúp đỡ. Bởi vậy có thể thấy được, chuyện này đã liên lụy đến Thi Tu rồi.



Diệp Mặc không quen với Vương Sở, nhưng nếu Thi Tu tìm anh ta đến đây, khẳng định anh ta cũng công tác trong ban ngành của Chính phủ Cửu Đường. Diệp Mặc không biết sở dĩ Vương Sở chủ động chào hỏi với hắn, một phần là bởi vì Thi Tu, còn có một phần bởi vì sau khi tốt nghiệp, anh ta đã không còn ngây thơ như lúc trước.



Ngay khi Diệp Mặc tính hỏi một chút về tình hình của Thi Tu, giọng nói của Lạc Ảnh có chút tức giận truyền đến. Diệp Mặc lập tức bước vài bước tới trước mặt Lạc Ảnh.