Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 608 : Chúng ta là bạn bè

Ngày đăng: 05:52 22/04/20


-Tiểu thư, công ty điện ảnh và truyền hình Hongkong của chúng ta thực lực là hạng nhất đó, với điều kiện của cô, dưới sự hóa trang và lăng xê của chúng tôi, tôi dám khẳng định tuyệt đối sẽ nổi tiếng khắp toàn cầu, thậm chí đi Hollywood cũng là bình thường...



Lúc Diệp Mặc đứng bên cạnh Lạc Ảnh, một lão hói đầu mập mạp còn đang lải nhải.



Hóa ra là muốn Lạc Ảnh đi tham gia giới giải trí, Diệp Mặc có chút buồn cười. Hắn ngăn cản lão mập mạp còn đang nói bốc nói phét



- Không cần, chúng tôi không có bất kỳ hứng thú gì với những thứ ông nói, nhường một chút.



-Đi thôi Tố Tố, người như thế khắp nơi đều có, không cần phải để ý.



Diệp Mặc giúp Lạc Ảnh cầm đồ trong tay, kéo Lạc Ảnh xoay người rời đi.



-Đừng mà, tôi thật sự không phải là thăm dò ngôi sao, tôi là cổ đông điện ảnh và truyền hình Hongkong, anh bạn kia, bạn gái của anh là nhân tài như vậy, không đi điện ảnh và truyền hình thật sự là....



Lão mập mạp kia không ngờ rất là nhanh nhẹn, vòng một cái liền đi tới trước Diệp Mặc.



Lạc Ảnh nhíu mày, cô thật không ngờ còn có người như thế, mình cũng rất là mất hứng mà cự tuyệt, người này làm sao còn như vậy.



Diệp Mặc một tay ném lão hói đầu mập mạp còn muốn nói chuyện ra ngoài, vừa lúc dừng bên cạnh thùng rác cách đó không xa, đụng phải rác rưởi trong thùng rác, đổ lên mặt lão.



Diệp Mặc không ngờ tới chính là, bọn họ vừa mới rời đi, lão mập bị Diệp Mặc ném ra bên cạnh thùng rác này, lập tức liền bò lên, sau đó tùy tiện lau rác rưởi trên mặt một chút, cầm điện thoại lên liền bấm số,



-Chú Thông, cháu ở Cửu Đường phát hiện một cô gái đẹp như tiên, tuyệt đối giống như là tiên nữa... Thật, đây tuyệt đối là sự thật, cháu dám khẳng định cô ấy là đệ nhất mỹ nữ của Hoa Hạ... đúng, đúng, cháu khẳng định chỉ cần cô ấy đồng ý gia nhập công ty của chúng ta, công ty của chúng ta lập tức sẽ nổi tiếng toàn thế giới... truyện được lấy tại TruyenFull.vn



-Vương Sở, dẫn tôi tới chỗ các anh hội tụ, đã lâu tôi cũng không nhìn thấy Thi Tu rồi.



Diệp Mặc kéo Lạc Ảnh đi tới trước mặt Vương Sở nói.



Vương Sở dại ra nhìn Lạc Ảnh bên người Diệp Mặc, sau một lúc lâu mới phản ứng kịp,



- Được, được, chúng ta đi...


Tiết Quốc Dương có chút tức giận, y đương nhiên biết Bạch Hữu Hỉ nói như vậy chắc chắn là vì biết tình trạng bí thư Xuân Sinh không tốt.



-Được rồi, được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa, mặc dù lời Hữu Hỉ nói có chút không xuôi tai nhưng cũng là sự thật. Đấu với đại nhân vật thế này, nhưng chỉ là chút việc nhỏ, ngược lại có thể làm được. Nếu không thì Quốc Dương anh nói kế hoạch ra đi, chúng ta xem mình có thể giúp được gì. Mặc dù tôi kinh doanh không lớn, chuyện khác cũng không giúp được gì, tuy nhiên về tài chính cũng có thể hỗ trợ một chút.



Mi Phương thấy mọi người cãi nhau vội vàng cười ha hả, đứng lên nói.



Diệp Mặc thầm than, Thi Tu cũng là không có cách nào, ngoại trừ Tiết Quốc Dương là thật lòng muốn trợ giúp y ra, người còn lại vừa nhìn đã biết, toàn bộ là đi đánh xì dầu (*đánh đấm giả bộ cho có khí thế) mà thôi.



Lúc mọi người còn đang cãi nhau, cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, Thi Tu chật vật vọt vào, trên mặt còn in vài vết tay.



-Mọi người mau đi đi, tôi bị bọn xã hội đen truy sát, mau lên…



Thi Tu đang nói một nửa bỗng ngừng lại, y nhìn thấy Diệp Mặc.



-Diệp Mặc, sao anh lại đây?



Bỗng nhiên y có cảm giác trong lòng bình an, sở dĩ gọi vài người bạn đến hỗ trợ cũng chỉ là do không có cách xử lí mà thôi, mục đích của y vốn chỉ tìm những người bạn này đến để điều tra một việc, căn bản cũng không muốn thông qua những người bạn này cứu Lý Xuân Sinh.



Diệp Mặc đi qua, vỗ vỗ vai Thi Tu, nói:



- Đừng nóng vội, có chuyện gì từ từ nói, trời không sập xuống đâu.



-Xin lỗi, mỗi lần đều làm phiền anh, khiến anh lo lắng.



Thi Tu ảm đạm nói.



Diệp Mặc khẽ mỉm cười,



- Đừng nói như vậy, chúng ta là bạn bè, về sau tôi có việc, anh cũng có thể giúp tôi.



Mắt Thi Tu có chút nóng lên, y vốn gọi mười mấy người bạn đến, nhưng chỉ có vài người tới, mà Diệp Mặc luôn xuất hiện vào lúc y khó khăn nhất. Nếu như Diệp Mặc có chuyện, tuy rằng y muốn giúp, nhưng nhất định không giúp nổi. Diệp Mặc nói như vậy, chỉ muốn y yên tâm hơn thôi.