Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 629 : Thu hoạch ngoài dự tính
Ngày đăng: 05:53 22/04/20
- Đúng rồi, cô đi đánh bạc cùng tôi.
Diệp Mặc nói xong liền kéo tay Thẩm Thiên Thiên đến sòng bạc.
Thẩm Thiên Thiên không ngờ Diệp Mặc lại còn có cả sở thích này, đến cờ bạc cũng biết. Nói thật, cô rất ghét người cờ bạc, không cần biết là anh giàu có cỡ nào, không cần biết là anh có bao nhiêu tiền, chỉ cần thích cờ bạc, thì sau này cũng sẽ khuynh gia bại sản thôi. Nhưng nếu như Diệp Mặc muốn đánh, thì cô cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành đi cùng hắn thôi
Cũng chỉ vì Nghiêm Vô Lượng kéo dài thời gian, cái máy chụp hình đó dần dần biến khỏi tầm mắt, Diệp Mặc đã rất cẩn thận. Hắn vừa có khả năng tìm được đá Ngũ Hành, thì đã mất dấu luôn, chuyện này cũng giống chuyện đi lừa gạt người ta. Nếu như không phải vì từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ được gặp người luyện Tu Chân, thì thậm chí hắn còn tưởng rằng có người mang theo đá Ngũ Hành bay mất rồi.
Diệp Mặc thận trọng đương nhiên sẽ không đối phó với gã đang ở sòng bạc kia như đối phó với Nghiêm Vô Lượng, hắn sợ đánh rắn động cỏ, thực sự đánh mất đá Ngũ Hành. Chuyện như thế này một khi đã xảy ra một lần, thì có thể xảy ra lần thứ hai thứ ba. Mặc dù thần thức của hắn không phải lúc nào cũng theo dõi được, nhưng hắn vẫn đang quan sát bốn phía, một khi có người đến, hắn sẽ lập tức đi theo luôn.
Diệp Mặc kéo Thẩm Thiên Thiên đi cùng chủ yếu là để mượn thẻ của cô ta, lần trước sau khi hắn đưa thẻ cho chị Nhan, thì hắn không còn tài khoản ngân hàng nữa, chiếc thẻ duy nhất là vị người phụ nữ kia đưa cho hắn lúc ở trên máy bay. Đến bây giờ hắn cũng vẫn chưa đi kiểm tra, nên không biết chiếc thẻ đấy có dùng được nữa hay không,
- Trong thẻ của cô còn bao nhiêu tiền?
Diệp Mặc hỏi Thẩm Thiên Thiên.
Thẩm Thiên Thiên vừa nghe là biết Diệp Mặc không có tiền, dù sao lúc nãy mua "Trú Nhan Đan" cũng chưa đưa đủ tiền, nếu như Diệp Mặc cần, cô đều có thể đưa cho hắn hết. Nghĩ đến đây cô liền nói:
- Chắc là khoảng năm mươi triệu gì đó.
- Vậy thì đi mua 5 đồng xèng thôi.
Diệp Mặc đi xem giá trị của các đồng xèng, thấp nhất là một nghìn đô, cao nhất là mười triệu đô.
Những người ở trên con thuyền này mặc dù có tiền, nhưng người mua đến mười triệu đô chắc không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ dám mua từ mười ngàn đến một trăm ngàn đô la thôi.
Nhưng hôm nay Diệp Mặc lại đổi tới năm mươi triệu. Nếu như hắn thua thì sẽ thua sạch sành sanh không còn chút gì luôn.
Đồng thời hắn dùng thần thức quét một lượt lên người cô gái này, mặc dù bình thường thì hắn sẽ không dùng thần thức để xem bên trong quần áo của phụ nữ có gì, nhưng lần này là cần thiết, hắn cho rằng nhất định phải xem.
Diệp Mặc dùng thần thức quét một lượt, quét đến phần eo của cô ta, cũng không quét tiếp nữa rồi. Bởi đến lúc này thì hắn đã đủ kích động rồi, lần này hắn phát hiện ra chiếc túi nhỏ đó ở trong ngực của cô ta.
Nếu bình thường, chỉ nhìn thoáng qua, Diệp Mặc cũng không biết được cô gái này lại dấu thứ đó trong ngực của mình.
Lúc này hắn thậm chí muốn cười thật to, khổ sở vất vả như vậy, coi như cũng không uổng phí sức lực, chuyện này cũng quá đơn giản rồi. Chẳng trách gã đó lại chỉ nhìn mà không làm gì, hóa ra đã sớm thông đồng với nhau từ lâu rồi, chỉ có điều không biết tên da đen dáng người nhỏ bé đó có phải cũng là đồng bọn của bọn chúng không nữa.
Diệp Mặc rất nhanh dùng thần thức chú ý đến một chuyện khác, ở giữa ngực của cô gái này có một mặt dây chuyền hình mặt trời đen, loại mặt dây chuyền này Diệp Mặc đã từng thấy trước đây rồi, đây là thứ mà chỉ có thành viên của "đế quốc Mặt Trời Đen" mới có.
Hóa ra là đối thủ cũ, Diệp Mặc cười nhạt, nhìn thấy cô gái không nói tiếng nào rút tay lại định rời đi. Diệp Mặc dùng thần thức quan sát người đàn ông ngồi ở quầy bar, đồng thời cũng phát hiện ra mặt dây chuyền của "đế quốc Mặt Trời Đen", hơn nữa ở tai của anh ta còn có gắn một cái gì đó màu đen, chắc chắn là thiết bị liên lạc.
- Không nên như vậy, tôi phải quay về rồi.
Sau khi cô gái này rút tay lại, nói một câu bằng giọng nhẹ nhàng, rồi đứng dậy rời đi.
Diệp Mặc sao có thể để cô ta rời đi như vậy được chứ, nếu như muốn lấy chiếc túi ở trên ngực cô ta, thì Diệp Mặc đã lấy từ lâu rồi. Diệp Mặc chẳng những muốn lấy chiếc túi đó, mà còn muốn điều tra xem rốt cuộc "đế quốc Mặt Trời Đen" bây giờ đang ẩn nấp ở chỗ nào.
Lần trước hắn tìm đến được hòn đảo nhỏ đó, nhưng hóa ra chỉ là một căn cứ, bây giờ có cơ hội gặp được bọn chúng như thế này, Diệp Mặc đương nhiên không thể bỏ qua được. Nếu như thực sự có thể tìm được hang ổ của bọn chúng, không chừng còn có thể tiêu diệt được tất cả bọn chúng, dám bắt cóc Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc vẫn muốn trả thù bọn chúng, chỉ có điều hắn không có thời gian mà thôi. Hôm nay gặp nhau rồi, sao có thể để chúng đi dễ dàng như vậy được.
- Xin lỗi, tôi đã thích cô quá mất rồi, nếu cô không đồng ý, chỉ cần cô cho tôi ôm một cái thôi, tôi sẽ đi ngay.
Diệp Mặc cũng lập tức đứng dậy, nói bằng giọng rất chân thành.
Ôm một cái đương nhiên là để lấy cái túi đó rồi, cô gái này chắc chắn sẽ không cự tuyệt điều kiện này của mình!!!