Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 638 : Yêu và thích
Ngày đăng: 05:53 22/04/20
- Chị Tĩnh Văn, mặc dù em không biết anh trai em vì sao lại đối xử tốt với chị Lạc Ảnh như vậy, nhưng em biết, trước đây nếu anh em gặp chị Lạc Ảnh trước khi gặp chị Khinh Tuyết thì anh ấy có lẽ cũng chỉ đối với chị Khinh Tuyết như anh ấy đối với chị thôi, có những lúc em có cảm giác, anh trai em đối xử với chị Lạc Ảnh giống như, giống như…
Đường Bắc Vi chần chừ thật lâu rồi mới tiếp tục nói:
- Giống như họ đã là vợ chồng từ rất lâu rồi. Cảm nhận này em không nói ra được. Có lẽ sau khi chị tu chân thì cũng có cái cảm giác u u minh minh đó, rất khó để nói ra rõ ràng, nhưng nó vẫn tồn tại.
- Tu chân? Bắc Vi, tu chân là gì? Là thứ mà mỗi ngày em đều ngồi để tu luyện ư?
Tô Tĩnh Văn nghe xong lời của Đường Bắc Vi liền nói thêm.
Đường Bắc Vi biết những điều này không nên nói ra, nhưng chị Tĩnh Văn trong lòng cô lúc này cũng chẳng có gì khác với chị Khinh Tuyết nữa rồi. Cô gật đầu nói:
- Vâng, cái đó là của anh trai em dạy em, anh ấy nói nó rất mơ hồ. Anh ấy bảo em không được nói ra chuyện này. Nhưng chị Tĩnh Văn, em thấy chị cũng không phải người ngoài nên em mới nói cho chị biết.
Tô Tịnh Văn cúi đầu, không hỏi thêm gì nữa. Cô chắc chắn Diệp Mặc đã dạy cho Đường Bắc Vi và Ninh Khinh Tuyết, Lạc Ảnh chắc chắn cũng biết, nhưng cô thì lại chẳng hề biết. Từ đây có thể thấy rằng Diệp Mặc thân sơ rõ ràng, cô rốt cuộc cũng vẫn phải kém một chút.
Bản lĩnh của Diệp Mặc lớn như vậy, có lẽ là có liên quan đến cái tu chân gì gì đó. Hơn nữa Tô Tĩnh Văn cảm nhận được rõ ràng rằng Đường Bắc Vi cũng có một linh khí huyền ảo nào đó tương tự như của Diệp Mặc, cảm giác đó rất mơ hồ, rất thân thiết, có hơi hướng của sự thoát tục.
Dường như trong lòng Tô Tĩnh Văn có chút khó chịu, Đường Bắc Vi nói:
- Chị Tĩnh Văn, nếu như chị muốn học thì em có thể dạy cho chị, anh trai em không đời nào lại mắng em đâu.
Tô Tĩnh Văn lắc đầu:
- Không cần đâu, chị không muốn học.
Diệp Mặc không dạy cô mà để cho Bắc Vi dạy chỉ làm trong lòng cô thấy khó chịu mà thôi.
Hai người yên lặng hồi lâu, mặc dù trong lòng Đường Bắc Vi, chị Tĩnh Văn chẳng khác gì với Ninh Khinh Tuyết, nhưng vị trí của anh trai Diệp Mặc trong lòng cô còn cao hơn một chút. Bởi vậy cô không biết nên an ủi chị Tĩnh Văn như thế nào.
Thật lâu sau, Đường Bắc Vi mới phá vỡ sự yên lặng, cô đột nhiên nói:
- Đừng hỏi chị chuẩn bị đi làm gì, thực ra chị chỉ muốn đi để khuây khỏa, có lẽ chị sắp sửa đi theo con đường chính trị.
- Vì sao chị đột nhiên có cách nghĩ ấy?
Đường Bắc Vi biết trong lòng Tô Tĩnh Văn chắc chắn rất buồn, nhưng cô đã quen ở cùng với Tô Tịnh Văn rồi, giờ bỗng nhiên tách ra cô thực sự thấy không quen.
- Mấy hôm trước là lễ mừng thọ của ông nội, chị đi Yến Kinh, ông nội nói chị có khiếu làm chính trị bẩm sinh. Nhưng chị không thích những chuyện đó, chị không thích sự giả dối của chính trị. Vì thế chị cũng chỉ mới nói là có thể, cũng không chắc là sẽ làm. Hoặc là không biết chừng chị sẽ đi rong chơi bên ngoài một vòng rồi lại quay trở về...
Tô Tĩnh Văn nói bằng giọng khá thoải mái.
Đường Bắc Vi im lặng, cô biết nếu Tô Tĩnh Văn đã nói như vậy thì không thể nào chỉ là đi một vòng rồi quay trở lại. Cho dù Tĩnh Văn không đi theo con đường chính trị thì có lẽ chị ấy cũng sẽ làm những chuyện khác, ở lại Ninh Hải, chị ấy sẽ không kiềm chế được mà đi đến tiểu viện, chị ấy sẽ không kiềm chế được mà nhớ tới Diệp Mặc.
Có lẽ lúc này đối với Tô Tĩnh Văn là chuyện tốt, Đường Bắc Vi lấy ra một nắm bùa Hỏa Cầu nhét vào tay Tô Tĩnh Văn, cho dù có như thế nào thì nếu ra ngoài thì cầm thêm nhiều bùa Hỏa Cầu một chút cũng yên tâm hơn.
Tô Tĩnh Văn nhìn mười mấy chiếc bùa Hỏa Cầu trong tay, cô biết những lá bùa này là Diệp Mặc cho em gái để phòng thân. Đường Bắc Vi không đợi Tô Tĩnh Văn từ chối, lập tức lại lấy ra một nắm lớn nói:
- Chị Tĩnh Văn, chị đi ra ngoài nên cầm một ít đồ để phòng thân, em vẫn còn đây này.
Tô Tĩnh Văn gật đầu, cầm lấy bùa Hỏa Cầu im lặng ra khỏi tiểu viện, thậm chí còn không nói thêm một lời tạm biệt, hoặc có thể vì cô ấy không muốn nói.
Đường Bắc Vi nhìn theo bóng của Tô Tĩnh Văn, tự nhiên cảm thấy cô ấy có phần cô đơn. Cũng giống như cô, một mình ở Ninh Hải này, chẳng lẽ không cô đơn hay sao?
ĩ
Tô Tịnh Văn đi rất lâu rồi nhưng Đường Bắc Vi vẫn cứ ngồi trong sân im lặng như thế, một mình cô thậm chí không biết nên làm gì. Một lúc lâu sau, cô mới nhớ ra phải đi đóng cửa viện.
Đường Bắc Vi vừa đóng cửa viện, còn chưa kịp đi tới bên vườn hoa thì lại có tiếng gõ cửa. Đường Bắc Vi đột nhiên có cảm giác xấu, ai có thể đến tìm cô đây? Tô Tĩnh Văn và chị Vân Băng đều có chìa khóa, hai người họ sẽ không cần gõ cửa.
Nhưng ngoại trừ họ ra thì ở Ninh Hải này cô không có người quen nào nữa.