Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 639 : Hắn thật kỳ dị
Ngày đăng: 05:53 22/04/20
Máy bay từ Ninh Hải đến Tân Thành đã sắp sửa hạ cánh xuống sân bay, Diệp Mặc chen lên chỗ gần nhất.
Hành khách trên máy bay lần lượt bước ra, nhưng trong lòng Diệp Mặc mỗi lúc lại thêm bất an. Hắn không nhìn thấy hình bóng của Lạc Ảnh, Diệp Mặc tin Tĩnh Văn không đời nào lại lừa mình, nếu như cô ấy đã nói là giúp Lạc Ảnh mua vé máy bay đến Tân Thành thì đó chắc chắn là thật.
Diệp Mặc không còn tâm trí để tiếp tục đợi nữa, hắn lập tức tàng hình để đi vào. Cùng lúc đó hắn cũng khuếch tán thần thức, Diệp Mặc phát hiện nơi này chắc chắn không có Lạc Ảnh, điều đó cũng có nghĩa Lạc Ảnh chắc chắn không lên chuyến máy bay này.
Không cần gọi điện thoại xác nhận với Tô Tĩnh Văn nữa, nếu như Lạc Ảnh quay về rồi thì việc đầu tiên cô ấy làm sẽ là gọi điện thoại báo cho hắn.
Diệp Mặc nghĩ đến đây liền đi đến văn phòng lớn nhất ở nơi này.
Một người đàn ông to béo đang đè lên ôm hôn một cô gái mặc trang phục phục vụ viên ngay trên mặt bàn, thậm chí tay cũng đã cho vào trong váy rồi.
Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Mặc khiến y sợ hãi tới mức mềm nhũn người. Thậm chí không kịp nghĩ ngợi gì vội đẩy cô gái đó sang một bên.
Khi phát hiện ra chỉ là một người bình thường, y lập tức nói bằng vẻ mặt lạnh băng:
- Cậu là ai? Ai cho phép cậu xông vào bừa bãi như vậy?
Diệp Mặc lập tức rút ra một khẩu súng lục đã lên đạn ấn vào trán của gã đàn ông nói:
- Mau kiểm tra chuyến bay từ Ninh Hải đến Thiên Tân ngay lập tức cho tao, có một người tên Lạc Ảnh tại sao không lên máy bay?
- Đừng bắn, tôi lập tức sai người…
Gã đàn ông to béo nhìn thấy Diệp Mặc rút súng ra lập tức cảm thấy thứ vừa mềm xuống lại nóng lên, nhưng cái nóng này không phải do nhiệt độ tăng lên mà là nước tiểu đang chảy từ trên xuống dưới.
- Nhanh lên!
Diệp Mặc nhìn cánh tay run rẩy của y, có chút không kiên nhẫn nổi lại hét lên một tiếng.
- Tên tôi là Trác Minh Hi, là Giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển của Tập đoàn Lam Nghiệp...
Diệp Mặc vốn không định để mắt tới tên Trác Minh Hi này, hắn đang chuẩn bị dẫn Lạc Ảnh đi. Nhưng nghe đến cái tên Tập đoàn Lam Nghiệp, hắn cầm luôn lấy danh thiếp nói:
- Ồ, tôi đã từng nghe về tên công ty này.
Hắn nói xong kéo tay Lạc Ảnh nói:
- Chúng ta đi thôi, đợi lát nữa em từ từ nói cho anh biết.
Nhìn thấy hai người Diệp Mặc và Lạc Ảnh mỗi lúc một xa dần, Trác Minh Hi cầm tấm danh thiếp thứ hai vẫn đứng ngơ ngẩn ở nguyên vị trí. Danh thiếp này là để đưa cho cô gái tiên nữ, nhưng anh ta còn chưa kịp đưa thì người ta đã đi mất rồi.
Cùng lúc đó, tại một ngôi biệt thự ở Yến Kinh, mấy người đang ngồi quây lại với nhau. Người mà Lạc Ảnh đã nhìn thấy trên máy bay, gã trông giống Diệp Mặc nổi giận đùng đùng, giơ một tay kéo mặt nạ xuống, chưa đợi người khác nói gì gã lập tức gọi điện thoại.
- Chúng tôi đã dừng hành động rồi, vâng, tôi đã nhìn thấy người đó. Hiện giờ tôi xác nhận gã đó là Diệp Mặc, là người ở Cửu Đường, cũng là người đi cùng cô gái tên Lạc Ảnh đó. Vâng, chắc chắn, sau khi họ gặp mặt thì lập tức chạy về phía đối phương.
Giọng điệu của gã khá nghiêm túc, hơn nữa tay gã còn đang run.
Chỉ có người quen biết với gã mới hiểu, cho dù là giết nhiều người thì tay y cũng không run. Nhưng bây giờ tay y thật sự đang run lên.
- Không, tôi chắc chắn trong vòng một tiếng trước hắn vẫn ở Tân Thành, tôi cũng không biết tại sao hắn có mặt được ở sân bay Thanh Hồng Yến Kinh thế này. Chuyện này là điều không thể, nhưng dù sao nó cũng đã xảy ra rồi. Kế hoạch vốn tiến hành rất thuận lợi, có thể nói nếu như không phải hắn đột nhiên xuất hiện thì kế hoạch đã thành công rồi. Tôi cũng không ngừng hẳn mệnh lệnh này, hắn ta thật kỳ dị.
Gã này mặc dù nói chậm dần, nhưng tay của gã thì lại run lên.
Bổng nhiên gã này nói bằng giọng cao hơn:
- Không, hắn ta chắc chắn không thể đi máy bay tới, tôi khẳng định... vâng, tôi nghi ngờ hắn có một chiếc trực thăng cỡ nhỏ, thậm chí giống với máy bay do nước ngoài chế tạo... Vâng, tôi muốn biết bước tiếp theo chúng tôi vẫn theo dõi họ hay làm gì?