Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 683 : Kẻ khủng bố khống chế internet
Ngày đăng: 05:53 22/04/20
Nếu nói Diệp Mặc vốn không hề có chút cảnh giác nào đối với việc An Chỉ Kỳ muốn dẫn hắn đi đến nhà Đông Phương Vượng, thì hiện tại khi cô chủ động nói cho hắn biết bí mật của Đông Phương Vượng, trong lòng Diệp Mặc lại cảm thấy có chút nghi ngờ. Hắn và An Chỉ Kỳ căn bản là không quen nhau. Ngược lại Đông Phương Vượng là bạn học của An Chỉ Kỳ. Cô dựa vào cái gì mà nói ra bí mật của Đông Phương Vượng cho mình nghe?
Nhìn ánh mắt Diệp Mặc có chút nghi hoặc, An Chỉ Kỳ cắn cắn môi nói.
- Tôi biết anh khẳng định không phải là người bình thường. Nhưng tôi cũng biết Đông Phương Vượng tuyệt đối không phải là người bình thường. Tuy rằng tôi và anh chỉ mới gặp nhau hai lần, nhưng tôi lại tin tưởng anh hơn một chút. Ngày đó khi anh tới trại của chúng tôi ở nam cực. Có lẽ bởi vì chỗ chúng tôi xảy ra tuyết lở, anh đã cứu mấy người chúng tôi, cho nên tôi tin tưởng anh là người tốt. So với Đông Phương Vượng mà nói, tôi càng tin tưởng anh hơn.
Đương nhiên Diệp Mặc chắc chắn sẽ không bởi vì mấy câu nói của An Chỉ Kỳ mà hoàn toàn tin tưởng cô. Hắn từ chối cho ý kiến nói:
- Cô có lời nào muốn nói thì nói đi.
An Chỉ Kỳ cân nhắc cách dùng từ một chút, rồi mới lên tiếng.
- Tôi nói ra, có lẽ anh sẽ không tin. Tôi nói trình độ vi tính của Đông Phương Vượng ở thế giới này có thể nói là đỉnh cao. Thậm chí là nhân vật số một số hai. Anh có tin không?
Ban đầu Diệp Mặc không mấy để ý. Nhưng sau khi hắn nghe An Chỉ Kỳ nói xong, ngược lại cảm thấy chú ý hơn. Tuy rằng hắn là tu chân giả, nhưng hắn biết thế giới này là thế giới của khoa học kỹ thuật. Mà Diệp Tinh chính là đại biểu cho thế giới khoa học kỹ thuật này. Đối với khoa học kỹ thuật, đương nhiên Diệp Mặc vô cùng để ý. Nếu không nhờ có Diệp Tinh, Lạc Nguyệt đã sớm không duy trì được tới ngày hôm nay. Mà kỹ thuật máy tính lại giữ vị trí quan trọng trong khoa học kỹ thuật. Có thể nói là bất kể kỹ thuật hiện đại nào cũng không tách rời được máy tính.
Thấy cuối cùng Diệp Mặc đã có một chút hứng thú đối với câu chuyện của mình, An Chỉ Kỳ lại nói thêm:
- Đông Phương Vượng ở trong mắt mọi người ở Đại học Yến Kinh nhiều nhất chỉ là một người yêu thích máy tính mà thôi. Thậm chí chỉ có thể nói là một người yêu thích ở cấp nhập môn. Nói gã là người yêu thích máy tính không phải nói là gã có bao nhiêu bản lĩnh về máy tính, mà bởi vì gã có một thói quen. Chính là bất kể đi đến chỗ nào, gã cũng mang máy tính xách tay bên người. Mà tôi ở Đại học Yến Kinh được gọi là thiên tài máy tính. Có thể nói chỉ cần là người Đại học Yến Kinh, không ai không biết An Chỉ Kỳ tôi.
- Tôi nổi tiếng không phải vì tôi là hoa hậu giảng đường của Đại học Yến Kinh, mà bởi vì tôi là cao thủ máy tính đứng đầu Đại học Yến Kinh. Có lẽ anh sẽ cho rằng tôi là một cao thủ máy tính. Kỳ thật tôi nói máy tính không phải chỉ là máy tính anh sử dụng. Những thứ này cũng không giải thích với anh được.
- Tôi dám khẳng định, từ lúc tôi mở máy tính, vào blog của giáo sư Quản, đến lúc máy tính của tôi bị xâm nhập, trước sau chưa đến năm phút đồng hồ. Tốc độ này quá nhanh. Tôi tự nhận tôi không thể làm được như vậy. Sau khi bị xâm nhập, tôi lập tức liền thoát ra. Sau đó tôi lại thay đổi một card mạng không đăng ký tên khác.
- Chuyện sau đó thì thế nào?
Nếu đây là do Đông Phương Vượng làm, thì ngay cả Diệp Mặc cũng cảm thấy khiếp sợ đối với bản lĩnh này của Đông Phương Vượng. Gã làm vậy thực sự quá mạnh mẽ.
An Chỉ Kỳ không ngờ lại đổ một ít mồ hôi lạnh, nhưng vẫn tiếp tục nói.
- Sau khi tôi thay đổi thẻ, lập tức tiến vào máy chủ phòng máy của trường học. Vì lúc trước máy chủ chính là do giáo sư Quản phụ trách. Vì để ngừa chuyện chẳng may xảy ra, tôi dùng băng dính dày bịt kín Webcam lại. Nhưng sau khi tôi tiến vào máy chủ, thậm chí cũng chưa hề kiểm tra, đã bị khóa một lần nữa. Mà chưa đến ba phút, Webcam máy tính của tôi đã bị cài đặt driver, sau đó mở ra. Người đó thật sự rất nhanh, thật sự là quá nhanh. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng chứng kiến người nào lợi hại như vậy. Cho dù trong máy tính của tôi có trang bị chế độ Drive, cũng cần một chút thời gian. Mà đối phương chỉ cần thời gian ngắn như vậy, chẳng những cài được chế độ Drive, còn mở được Webcam.
An Chỉ Kỳ Lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng điệu hổn hển nói:
- Tôi vẫn tương đối tự tin về trình độ vi tính của mình, nhưng tôi thậm chí còn không xâm nhập vào được máy tính của đối phương, đối phương đã mở được hết tất cả những thứ có trong máy tính của tôi. Tôi hiểu được, so với người kia, tôi kém quá xa. Tôi cũng từng làm hacker. Nhưng người này khiến tôi cảm giác gã không phải hacker, mà là kẻ khủng bố mạng truyenfull.vn. Tôi thậm chí cảm giác trong thời gian ngắn ngủi, gã chẳng những biết địa chỉ card mạng MAC của tôi, hơn nữa còn biết được thông tin về mạch chủ BIOS của tôi. Chỉ cần tôi không đổi máy tính, gã có thể điều tra ra được.
- Bởi vì quá sợ hãi đối với người này, cùng ngày hôm đó tôi quẳng máy tính xách tay mình mới mua. Thậm chí tôi cũng không dám bán ra chợ máy tính Second-hand. Nhưng ngày thứ tư, tôi lại biết được một vụ tự sát khác. Một sinh viên tự sát trong ký túc xá. Phía chính phủ nói đây là hậu quả do sinh viên này chìm đắm trong trò chơi trực tuyến. Nhưng tôi lại thấy chiếc máy tính xách trên tờ báo rất quen. Đó chính là chiếc máy tính tôi mới mua không lâu.
- Đông Phương Vượng có lợi hại như vậy không? Hơn nữa cô xác định là gã sao? Có phải chứng cớ của cô vẫn hơi ít một chút?
Diệp Mặc lại hỏi một câu.