Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 701 : Nơi tro cốt bay ra

Ngày đăng: 05:54 22/04/20


Thôn Hoàng Bình chỉ có hai mươi ba mươi gia đình, nhưng so với thôn An Lí cũng đã rộng hơn nhiều rồi, cho nên những hộ gia đình ở trong thôn đều phân bố thưa thớt ở từng nơi.



Chỗ ở của Mục Tiểu Vận ở gần cuối thôn, là một gian nhà vách đất cỏ tranh, cách nhà Mục Tiểu Vận không xa có hai ngôi nhà làm bằng gạch. Tương đối mà nói thì ba nhà này là hàng xóm rồi.



Diệp Mặc đi cùng Mục Tiểu Vận mới đi đến cửa gian nhà tranh, thì có một người phụ nữ da hơi đen một chút đi từ nhà bằng gạch phía trước đi ra. Bà ta nhìn thấy Diệp Mặc đi cùng Mục Tiểu Vận liền sửng sốt một chút, nhưng bà ta rất nhanh đã nhìn thấy bộ dạng khác thường của Mục Tiểu Vận, lại càng sửng sốt một hồi lâu.



- Thím Dư...



Vẫn là Mục Tiểu Vận chủ động chào một câu, người phụ nữ trung niên này mới tỉnh lại, bà ta lập tức kinh ngạc nói:



- Tiểu Vận, mặt cô rửa sạch đi lại đẹp đến mức này sao. Thím lần đầu tiên thấy con xinh đẹp như vậy, chậc chậc..., à, Tiểu Vận, người này là...



Mục Tiểu Vận lập tức nói:



- Thím Dư, đây là chồng con. Chồng con ra ngoài làm kinh doanh, bây giờ mới trở về, chỉ có điều trên đường gặp cướp, cho nên..., con lần này tới trấn Từ Tây, đúng lúc gặp được chồng con, liền cùng nhau trở về.



Nói xong trên mặt Tiểu Vận đã có chút đỏ.



- À, đúng rồi, Tiểu Vận con không nói thì thím cũng không nhận ra, đây không phải là tiểu lang quân nhà họ Mạc hay sao. Trở về là tốt rồi. Anh biết là anh không ở nhà, Tiểu Vận nhà anh đã phải chịu bao nhiêu gian khổ không, không biết là mấy lần đã ngã từ nóc nhà xuống, ôi...



Thím Dư lập tức phản ứng lại, lập tức bắt đầu than lên.



Diệp Mặc trong lòng nghi hoặc, tại sao lại rơi từ nóc nhà xuống? Nhưng lập tức hắn đã hiểu ra chuyện gì xảy ra. Nhà của Tiểu Vận là nhà cỏ, cho nên một khi cỏ bị mục nát, cô ấy liền phải leo lên nóc nhà để thay cỏ mới. Nhưng cô là một người phụ nữ, việc trèo cao như này không khỏi có chút khó khăn.



- Thím Dư, chồng con đã trở lại, tiền nợ thím, chút nữa con sẽ trả cho thím.



Mục Tiểu Vận vội vàng cắt đứt lời của phụ nữ trung niên kia.



- Chuyện này không phải vội, trở về vẫn còn chưa ăn gì đúng không, thím đi làm cho con ít đồ ăn...



Thím Dư trong lòng thấy vui cho Tiểu Vận, vội vàng muốn đi lấy đồ ăn cho hai người họ.




Sau khi Liêu Sơn nhìn thấy khối vàng, ánh mắt lập tức sáng lên. Một khối vàng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên y được nhìn thấy, thậm chí không đợi Diệp Mặc nói lại lần nữa, y trực tiếp đi theo.



Năm người còn lại nhìn thấy Liêu Sơn đi theo, liền sốt ruột cũng đi theo.



Bảy người chớp mắt liền ra khỏi thôn, đi tới một chỗ hoang vu.



- Tên họ Mạc kia, đây là hố vàng mà mày nói hay sao?



Liêu Sơn nghi hoặc nhìn nơi hẻo lánh này, nhíu nhíu mày hỏi. Nếu như không phải Diệp Mặc chỉ có một người, còn bọn họ có sáu người, bọn họ nhất định sẽ không cùng Diệp Mặc đi vào nơi hoang vu này.



Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:



- Đây không phải là hố vàng, đây là nơi chôn xác chúng mày, mày xem nơi này không tồi đúng không. Đáng tiếc là tên Liêu Uy không đến đây, nói thực là, làm tao phải một mình đi một chuyến để giết nó, đúng là phiền toái.



- Mày muốn chết



Một tên vệ sĩ trong đó đã hiểu ý của Diệp Mặc, không nghĩ gì nữa, liền rút dao ra, muốn lấy của Diệp Mặc một cánh tay.



- Mẹ nó, lại dám lừa ông, cùng lên nào, chặt đứt hai tay nó rồi nói.



Liêu Sơn đương nhiên không phải đồ ngốc, lời của Diệp Mặc y hoàn toàn có thể hiểu được.



Diệp Mặc lạnh lùng cười, thuận tay phát ra năm quả cầu lửa, ngoại trừ Liêu Sơn, năm tên muốn vây lấy Diệp Mặc trong chốc lát bị đốt thành tro bụi, nhưng tiền trong tay bọn họ như là mọc cánh bay vào tay Diệp Mặc.



Diệp Mặc lúc này mới chầm chậm nói với Liêu Sơn:



- Xem ra vừa rồi tao nói sai rồi, đây không phải là nơi chôn xác chúng mày, mà đây là nơi tro cốt của chúng mày bay ra.



Liêu Sơn bộ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Mặc và chỗ đám tro bay ra, lạnh hết cả chân tay, cả người liền ngây dại ra.