Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 702 : Chồng của Mục Tiểu Vận
Ngày đăng: 05:54 22/04/20
- Mày có biết tại sao tao không có giết mày không?
Diệp Mặc nhìn Liêu Sơn bỗng nhiên thản nhiên cười nói một câu.
- Tôi... Ặc ặc... Tôi...
Liêu Sơn muốn nói một câu đầy đủ, nhưng y chỉ có nghiến răng mà thôi.
Người trước mắt cũng không làm chuyện gì long trời lở đất, cũng không làm ra chuyện máu chảy đầm đìa gì, nhưng Liêu Sơn lại cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi phát ra từ bên trong. Liêu Sơn xuất thân từ Liêu gia, chính y cũng là một người luyện võ hoàng cấp, y không phải chưa gặp qua sự đời, cho dù là quyết đấu với cao thủ Địa cấp, y cũng đã gặp qua không chỉ một lần. Nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua người có thủ đoạn biến thái như Diệp Mặc vậy, phất tay một cái liền biến một người thành tro bụi rồi, đây là cái kiểu gì vậy?
Có thể có một người lợi hại như vậy, lại bị người ta đánh đập trọng thương, là ai còn lợi hại hơn hắn. Đây quả thực đã làm đảo điên tất cả nhận thức trước kia của y.
Nhưng sự tình càng khiến y kinh ngạc thì đang nằm ở phía sau, người thanh niên trẻ tuổi lợi hại này, trong tay không ngờ đột ngột thêm một chiếc ghế dựa, sau đó bất ngờ ngồi xuống.
- Tiền bối, anh hỏi đi, có vấn đề gì, anh cứ hỏi...
Liêu Sơn thấy Diệp Mặc ngồi xuống, cuối cùng cũng biết vì sao Diệp Mặc không giết y, mà là muốn hỏi y mấy vấn đề.
Tuy rằng y không dám khẳng định mình trả lời vấn đề xong có thể được thả hay không, nhưng y biết nếu không trả lời vấn đề, với sự lợi hại và quyết đoán của người trước mắt này, y lập tức sẽ biến thành tro bụi. Thiếu gia lần này đã đá trúng một tấm thép rồi, y thật không ngờ trên đường về thị trấn Từ Tây lại gặp một người lợi hại như vậy.
Nếu sớm biết rằng Diệp Mặc lợi hại như vậy, cho dù là cắt đứt tứ chi của y, y cũng không muốn đi đối nghịch với Diệp Mặc. Chẳng sợ phản Liêu gia, y cũng không muốn đến thôn Hoàng Bình.
- Mày nói một chút về các môn phái chủ yếu ở Thần Châu, còn có chức quan nào còn lớn hơn so với thành chủ nữa? Mặt khác Thái Ất Môn ở chỗ nào, làm sao tới đó được?
Diệp Mặc một hơi hỏi mấy vấn đề.
Mục Tiểu Vận đồng thời nhìn thấy Diệp Mặc, cô bất ngờ vui vẻ vội vàng lao đến, muốn giúp Diệp Mặc xách bao lớn trong tay.
Trong phòng những bà cô bà thím và một số lão già, đều đến xem chồng của Mục Tiểu Vận phát tài gì. Nhưng khi bọn họ thấy trên mặt Diệp Mặc vết thương chồng chất, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của Mục Tiểu Vận, lập tức cảm thấy tiếc thay cho Mục Tiểu Vận.
Cũng may những ý nghĩ này tiêu tan rất nhanh từ sau khi Diệp Mặc lấy ra những thứ trong bao, Diệp Mặc đem bao giao cho Mục Tiểu Vận. Mà Mục Tiểu Vận được rất nhiều người trong thôn yêu quý, nên cũng không có keo kiệt, đem các loại điểm tâm trong bao còn có các loại rượu ngon, chia cho mỗi nhà một ít. Chỉ cần người có mặt ở chỗ này, ai cũng có phần.
Người nhận được thức ăn, không kìm nổi liền mở ra bắt đầu ăn tại chỗ. Thứ Diệp Mặc mang tới đều là từ bên ngoài mang vào, rất nhiều thứ người ở đây cũng chưa từng thấy qua, bắt đầu ăn đương nhiên hương vị rất ngon.
Hơn nữa, nếu là đồ không ngon, Diệp Mặc cũng sẽ không để vào chiếc nhẫn. Cũng có người mở rượu ra tại chỗ, cái loại mùi rượu này tỏa bốn phía, cho dù là không uống cũng say.
- Cái này cho em, em xem có đủ hay không.
Diệp Mặc lấy ra túi tiền giao cho Mục Tiểu Vận, hắn không biết giá trị mua bán nơi này, cũng không biết Mục Tiểu Vận rốt cuộc nợ bao nhiêu tiền, nếu không đủ, hắn định đem ra một khối vàng để dùng.
Mục Tiểu Vận mở túi ra, bên trong mấy chục đồng tiền vàng và mấy trăm đồng tiền bạc lẫn lộn cùng một chỗ, lập tức thu hút ánh mắt mọi người. Tiền vàng nhiều như vậy, bọn họ còn là lần đầu tiên thấy. Phải biết rằng với một thanh niên nông thôn cường tráng, làm một năm thật chăm chỉ cũng làm không được một đồng tiền vàng, thậm chí cần hai năm hoặc là lâu hơn.
Mà Diệp Mặc một lần lấy ra mấy chục đồng tiền vàng, còn có nhiều tiền bạc như vậy, phải bao nhiêu năm mới có thể làm được như vậy. Mà tiền nhiều như vậy lại được chồng của Mục Tiểu Vận tùy tiện lấy ra đưa cho Mục Tiểu Vận, chỉ cần một việc này, đã khiến những người ở chỗ này không nghĩ chồng của Mục Tiểu Vận không xứng với nàng. Một số thiếu phụ thấy nhiều tiền như vậy, lại nhìn nhìn Diệp Mặc, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng đỏ.
Mục Tiểu Vận đôi mắt cũng là có chút phiếm hồng, cô nghĩ đến chồng mình kinh doanh tiền đã mất sạch, không nghĩ tới hắn còn mang về nhiều như vậy.
Nhiều tiền như vậy đương nhiên đủ rồi, Mục Tiểu Vận rất nhanh đã đem tiền trả nợ xong, số tiền còn lại trong túi cơ bản không hề động tới.
Nhìn người trong thôn với ánh mắt hâm mộ và mang lễ vật được tặng trở về, Mục Tiểu Vận lần đầu tiên có một loại cảm giác hạnh phúc thản nhiên.!!!