Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 770 : Đồ đệ đầu tiên
Ngày đăng: 05:54 22/04/20
Diệp Mặc đành phải bất đắc dĩ nói:
- Chị cậu hiện đang bế quan tu luyện, ở môn phái là không thể tùy ý đi ra ngoài. Đôi khi thậm chí tu luyện một hai hoặc mười năm cũng có khả năng đấy, cho nên cậu cũng không cần đợi chị cậu. Hơn nữa, cho dù cậu muốn giúp chị cậu, cậu cho rằng ở lại thôn Thạch Phượng có thể luyện thành võ công tuyệt thế ư?
Vốn thời điểm Diệp Mặc nói nửa câu đầu, Thạch Thiết còn muốn xen vào, nhưng Diệp Mặc nói ra nửa câu sau, cậu ta lập tức chỉ biết Diệp Mặc nói rất đúng.
- Tôi tên là Diệp Mặc, là bạn của chị cậu, nếu cậu muốn học võ, tôi có thể dạy cậu.
Diệp Mặc ngẫm lại một đống công pháp cổ võ trên người mình, tùy tiện lấy ra một vài cuốn đưa cho Thạch Thiết là được.
Thạch Thiết nghe xong lời Diệp Mặc thật ra hơi sửng sốt, nhưng cậu ta rất nhạy bén, lập tức kịp phản ứng, quỳ rạp xuống đất nói:
- Sư phụ, con nguyện ý học, con muốn học. Con biết học võ rất khổ, nhưng con tuyệt đối không sợ chịu khổ.
Thạch Thiết mặc dù chưa học qua cổ võ, cũng chưa có tiếp xúc qua người như thế, nhưng cậu ở ngoài nhiều năm như vậy, cũng đã được nghe nói một ít lời đồn về cổ võ, cũng biết Thiên Địa Huyền Hoàng thuyết pháp. Thấy Diệp Mặc buổi sáng không hiểu ra sao cả liền biến mất, cậu biết Diệp Mặc nhất định là một người rất lợi hại.
Diệp Mặc lắc lắc đầu nói:
- Cậu đứng lên trước, rồi đưa tay đặt vào trong dụng cụ kiểm tra này của tôi.
Dụng cụ kiểm tra mà Diệp Mặc lấy ra này là Vân Tử Y giao cho hắn, hiện tại hắn lấy ra thí nghiệm tư chất của Thạch Thiết.
- Phong linh căn?
Diệp Mặc nhìn trên mặt dụng cụ hiển thị tư chất linh căn liền hoảng sợ, hắn không thể tưởng được linh căn của Thạch Thiết lại nghịch thiên như vậy.
Lão đạo này lắc lắc đầu, nói:
- Thằng bé kia, chỉ biết gây phiền toái cho tôi, được rồi, gặp mặt là duyên phận, hôm nay tôi sẽ giúp cậu xem một chút.
Diệp Mặc nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng là giữ được lão đạo này lưu lại. Tuy nhiên Ly Thành đã hơn một trăm tuổi rồi, ở trước mặt lão không ngờ là thằng bé, đây cũng quá buồn cười một chút.
Sau khi Thiên Dịch bảo Diệp Mặc ngồi xuống, lấy ra một bát quái, cũng không hỏi Diệp Mặc muốn xem gì, chỉ nhìn nhìn tướng mạo Diệp Mặc, mà bắt đầu suy diễn lên.
Nhưng ông ta suy diễn chỉ trong chốc lát, liền đứng lên giống như đã gặp quỷ, ông ta ngơ ngác nhìn Diệp Mặc sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói:
- Ngoại trừ thế giới hỗn độn, trên đời này thậm chí có thứ tôi coi không ra vận mệnh, không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng...
Diệp Mặc nghi hoặc nhìn đại sư Thiên Dịch hỏi một chút:
- Đại sư Thiên Dịch, rốt cuộc là cái gì không có khả năng?
Nhưng đại sư Thiên Dịch dường như không nghe được Diệp Mặc đang nói chuyện, ông ta lập tức thu hồi đồ vật đơn giản, xoay người liền trốn vào đám người, không ngờ ngay cả nhìn Diệp Mặc cũng không nhìn.
Diệp Mặc vội vàng muốn ngăn cản ông ta, nhưng lại phát hiện lão đạo này chui vào đám người, bảy vòng tám vòng liền biến mất không thấy gì nữa. Diệp Mặc dùng thần thức lập tức quét ra ngoài, nhưng hắn không ngờ kinh hãi phát hiện, ngay cả thần trí của hắn cũng không có cách nào quét đến lão đạo này.
Hắn nhíu nhíu mày, đi đến ngồi lên chỗ đại sư Thiên Dịch vừa ngồi xuống kia, đại sư Thiên Dịch nói ngoại trừ thế giới hỗn độn là có ý gì?
Diệp Mặc suy nghĩ thật lâu, trong lòng bỗng nhiên cả kinh, chẳng lẽ là bởi vì chính mình chiếm được thế giới trong trang giấy vàng? Không gian bên trong thế giới trong trang giấy vàng đúng là giống thế giới hỗn độn.