Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 771 : Cầm lấy bỏ đi
Ngày đăng: 05:54 22/04/20
Diệp Mặc nghĩ tới thế giới giấy vàng của mình, lại nghĩ tới thân phận của đại sư Thiên Dịch. Nếu chẳng may đại sư Thiên Dịch biết rằng mình có thế giới giấy vàng, có thể sẽ gây nguy hiểm cho hắn hay không? Tuy rằng Giai Uấn cũng biết mình có ba trang giấy vàng, nhưng chắc cô ta cũng không biết đó là cái gì. Mà lai lịch của đại sư Thiên Dịch này cũng rất thần bí. Ngay cả thần thức của mình cũng không thể nắm bắt được ông ta. Người này đối với hắn mà nói thật sự rất nguy hiểm.
Cũng không biết mình đã ngồi bao lâu, khi Diệp Mặc tỉnh táo lại, phát hiện trời đã chập tối. Hắn lắc đầu. Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi. Nên qua thế nào, thì qua thế ấy, quản ông ta làm gì.
Diệp Mặc đứng lên. Thần thức của hắn quét ra ngoài. Quả nhiên đã không thấy Mạc Hữu Thâm. Xem ra thời gian mình ngồi đây không ngắn. Nếu Mạc Hữu Thâm chạy trốn, Diệp Mặc không cố ý đuổi theo giết. Hắn vừa định rời khỏi, lại chú ý tới chiếc ghế đá mình vừa ngồi. Hình như chiếc ghế đá này là của đại sư Thiên Dịch khi đi quên mang theo.
Người bình thường nếu muốn thì mang cái đệm ngồi, cũng sẽ không mang ghế đá đi. Sở dĩ Diệp Mặc cho rằng cái ghế đá này là của đại sư Thiên Dịch, bởi vì nếu không có ai ngồi chiếc ghế đá này, để ở trong này thật sự không hợp mắt.
Hắn ngồi xổm xuống, muốn cầm chiếc ghế đá lên. Nhưng hắn vừa cầm lên, không ngờ lại phát hiện chiếc ghế đá này vô cùng nặng. Có thể nói là chiếc ghế đá này còn nặng gấp mấy chục lần so với khối sắt có thể tích tương đương. Cho dù là mấy người bình thường cũng không nâng nó lên được. Chỉ là một chiếc ghế đá không ngờ lại nặng hơn một nghìn cân. Rốt cuộc đây là cái gì?
Diệp Mặc hoảng sợ, lập tức liền dùng thần thức quét lên. Hắn không ngờ lại phát hiện được thần thức của mình chỉ quét tới lớp đá bên ngoài, căn bản không quét được vào bên trong. Cái này căn bản không phải là ghế đá. Không ngờ đó lại là một thứ mà ngay cả hắn cũng không biết.
Trong lòng Diệp Mặc kinh hãi. Tuy rằng hắn xuất thân là luyện đan, nhưng đối với luyện khí cũng không phải hoàn toàn không biết gì. Cho nên hắn cũng hiểu biết về rất nhiều khoáng thạch. Mà hôm nay, chỉ một chiếc ghế đá hắn lại không nhìn ra được.
Đây chắc chắn là một bảo bối. Ngay sau đó, Diệp Mặc nhân lúc người khác không chú ý liền cầm lấy chiếc ghế đá ném vào trong nhẫn của mình. Tuy rằng đại sư Thiên Dịch không muốn giúp hắn tìm tung tích của Tiểu Vận, nhưng cuối cùng vẫn cho hắn một chút thù lao.
Lúc này Diệp Mặc không muốn tìm đại sư Thiên Dịch nữa, mà hắn rất sợ đại sư Thiên Dịch kia tìm đến. Hắn thật giống như kẻ trộm vội vã tìm cách ra khỏi thành.
Sau khi Diệp Mặc ra khỏi Hàm Thông Thành, lập tức bước trên phi kiếm, tạo ra một đường kiếm quang trong chớp mắt liền biến mất vô tung vô ảnh. Đại sư Thiên Dịch kia là người không tử tế, nói không tính được chuyện của mình, cho nên bỏ đi. Cũng đừng trách hắn không tốt, cầm chiếc ghế đá của Thiên Dịch, cũng bỏ đi như vậy.
Diệp Mặc vừa mới đi chưa đến nửa canh giờ, đại sư Thiên Dịch đã vội vàng chạy trở về. Ông ta thoáng nhìn về chỗ ngồi đã trống không, không khỏi tức giận dậm chân nói:
- Tiểu tử này thật sự không tốt. Đồ của người khác không ngờ lại cầm bỏ chạy. Có phải hắn tức giận trả thù vì mình đã tính không được chuyện của hắn không?
Diệp Mặc lạnh lùng nói:
- Đưa cô gái trên mặt đất kia đi đi. Chuyện này không liên quan tới tôi. Tôi không có hứng thú với cô ta, cũng không có hứng thú đối với cô. Đây chỗ tôi ở. Cút.
Người phụ nữ này không đến sớm mà cứu lấy người quen của cô ta, không ngờ quấy rầy mình về chuyện này. Diệp Mặc đã sớm không kiên nhẫn.
- Không liên quan gì đến anh? Không có hứng thú đối với cô ấy? Tôi rời khỏi mới có một nén nhang...
Cơ Mi nói tới đây lại nhìn thấy sắc mặt Diệp Mặc không vui, theo bản năng liền rùng mình một cái. Không ngờ cô ta lại không dám nói thêm gì đi nữa. Tuy rằng cô ta tức giận tới mức run rẩy, nhưng cô ta sợ Diệp Mặc bỗng nhiên trở mặt động thủ. Một sắc ma như vậy, nếu chẳng may hắn coi trọng mình, vậy càng thảm hơn. Muốn tìm hắn báo thù, vẫn phải chờ sau khi mình đột phá mới quay lại.
Nghĩ đến đây, Cơ Mi vội vàng ôm lấy sư muội đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, ngồi lên thanh điêu. Chỉ một lát sau bọn họ liền biến mất không thấy.
Diệp Mặc rất khó chịu trở lại động phủ tu luyện một đêm. Ngày hôm sau hắn tiếp tục tìm kiếm di tích cổ tu trong núi Tinh Gia. Nhưng lại một tuần trôi qua, Diệp Mặc cũng không tìm được gì. Hắn đã mất kiên nhẫn. Hắn đang nghĩ rất có thể Tu Chân giả kia đã lừa hắn, cho nên hắn mới không tìm thấy chỗ đó.
Sau khi rời khỏi núi Tinh Gia, Diệp Mặc bắt đầu tìm kiếm dược liệu ở xung quanh tiểu thế giới. Tất cả dược thảo có thể đào được, hắn đều ném vào trong thế giới giấy vàng.
Thời gian nửa năm vội vàng trôi qua. Trong nửa năm này, Diệp Mặc gần như đã tìm kiếm toàn bộ địa vực Thần Châu, tìm được vô số linh thảo, vô số khoáng thạch, nhưng lại không tìm được Mục Tiểu Vận. Diệp Mặc đã đi qua núi Bắc Tử và thôn Hoàng Bình mấy lần, nhưng cũng không có thu hoạch được gì. Điều cũng khiến hắn cảm thấy tiếc nuối là hắn không tìm được Khổ Thập Niên. Nơi này căn bản cũng không có Thất Tinh Trận pháp ở sâu trong biển mây giống như Mông Cửu Sơn đã nói.
Diệp Mặc lại không muốn tiếp tục tìm kiếm nữa. Hắn đã rời khỏi Lạc Nguyệt năm năm, đã sớm cảm thấy nhớ nhà như dao cắt. Hơn nữa Diệp Mặc cảm giác trình độ trận pháp của hắn đã đạt đến trình độ nhất định, là thời điểm đi thử trận pháp trong núi Thần Châu kia.
Tuy nhiên trước khi đi thử phá giải trận pháp ở núi Thần Châu kia, Diệp Mặc còn muốn đi Đàn Thành một chuyến. Hắn có nhờ Vân Tử Y thu thập các loại dược liệu và khoáng thạch, không biết cô ta làm tới đâu rồi.