Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 785 : Con gái Ức Mặc
Ngày đăng: 05:54 22/04/20
Không phải vì trong tay cô bé đó có vòng tay do mình chế luyện ra, còn bởi vì Diệp Mặc cảm giác sau khi hắn chú ý tới cô bé này, cô bé này cho hắn một cảm giác kỳ quái. Cảm giác này không thể nói rõ được, nhưng trong lòng có cảm giác vui mừng.
Nhưng lúc này cô bé lại đang bị mấy người bạn học vây quanh. Dường như mấy tên bạn học kia đang muốn làm phiền cô.
Trong lòng Diệp Mặc có chút run rẩy. Ngay sau đó, hắn đã đến cổng trường trung học. Thậm chí hắn hoàn toàn không để ý đến việc ẩn thân trên đường đi.
- Tránh ra.
Giọng nói của cô bé xinh đẹp bị ngăn lại rất thanh thúy, hơn nữa còn có chút phẫn nộ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Chúng tôi đánh không lại cô. Chẳng qua cô dám làm trái lời của Phan Địch không? Hôm nay là sinh nhật của Phan Địch. Nếu như cô đi, vậy về sau cô chính là chị hai của chúng tôi. Hơn nữa trong danh sách cuộc thi toán học cả nước cũng sẽ có tên cô. Nếu như cô không đi, chúng tôi cũng không cản cô. Nhưng hậu quả thế nào cô có thể tự biết.
Trong đám sinh viên vây quanh cô bé xinh đẹp kia, có cô bé mập mạp nói một câu.
- Đúng vậy, đúng vậy. Ức Mặc, làm bạn gái của Phan Địch có gì không tốt? Chúng tôi muốn làm còn không thể làm được ấy chứ.
Lại là một giọng nữ lên tiếng phụ họa nói.
Ức Mặc? Giống tên mình sao? Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào cô bé này bỗng nhiên có chút run rẩy. Hắn thấy mắt cô bé này giống hắn như đúc. Giờ phút này hắn nghĩ tới lời Diệp Lăng đã nói lúc trước. Chẳng lẽ cô bé này chính là cô bé năm đó đã được mẹ cô dẫn theo tới Lạc Nguyệt vào hôm đám cưới mình?
Thảo nào Diệp Lăng tưởng cô bé là con gái mình. Ngay cả bản thân Diệp Mặc cũng cảm giác cô bé này có liên quan với hắn. Nhưng Diệp Mặc biết điều đó là không có khả năng. Bởi vì hắn chỉ có ba người phụ nữ. Mà ba người phụ nữ này cũng chưa từng có mang.
Bỗng nhiên trong lòng Diệp Mặc lại run rẩy một chút. Hắn nhớ tới Tống Ánh Trúc. Cô mới là người phụ nữ đầu tiên của hắn. Chẳng lẽ là Tống Ánh Trúc? Chắc chắn sẽ không khéo như thế chứ? Đó chỉ là ngẫu nhiên một lần mà thôi. Nhưng trong lòng Diệp Mặc lại không còn cách nào bình tĩnh trở lại. Hắn cảm giác chuyện dường như thật sự đúng như vậy.
Nếu như cô bé này thật sự là con gái của Tống Ánh Trúc, vậy chắc chắn cũng là con gái hắn. Hắn nhớ tới lúc trước khi mình làm đám cưới, dường như có tiếng khóc của một cô bé. Hắn nhớ rõ lúc ấy chẳng hiểu tại sao tim hắn chợt thắt lại một chút. Một bóng dáng ôm đứa trẻ vội vàng rời đi lại hiện ra trước mắt hắn? Bóng dáng kia? Lúc này hắn hoàn toàn nhớ tới, bóng dáng không phải chính là Tống Ánh Trúc sao?
Nếu quả thật là Tống Ánh Trúc, vậy tâm tình của cô lúc đó thế nào? Cô ôm con gái mình, lại nhìn mình làm đám cưới. Điều này đối với cô mà nói, thật sự là quá tàn nhẫn.
Cô đã từng nghe vô số lần về cái tên Diệp Mặc này. Cho nên Diệp Mặc vừa nói ra, cô đã biết. Mỗi lần nói chuyện, mẹ cô đều nói với cô về cha cô. Nhưng mẹ cô chỉ nói là cha cô rất lợi hại. Sau đó là cha cô đã dẫn theo mẹ cô tới du ngoạn ở Mai Nội Tuyết Sơn. Ngoài ra không có gì nữa.
Có thể nói là trong trí nhớ của cô, cha cô chính là người rất lợi hại. Cha cô tên là Diệp Mặc. Cha và mẹ cô đã đi qua Mai Nội Tuyết Sơn. Còn một điều nữa mà mẹ cô đã từng nói qua. Cha cô khẳng định sẽ quay trở thăm hai người. Ngoài ra, cũng không có gì nữa. Sau đó cô đã từng hỏi mẹ cô không biết bao nhiêu lần, cha cô đã từng đi đâu với mẹ cô ngoài Mai Nội Tuyết Sơn không? Nhưng mẹ cô suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra được chỗ nào khác.
- Đúng, cha là cha con.
Diệp Mặc ôm Ức Mặc thì thào nói. Hắn không thể hiểu rõ được cảm nhận trong lòng lúc này. Vui mừng, tự trách, sợ hãi, kích động...
Trong lòng hắn kích động không thua gì lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Ảnh. Cảm giác dâng trào lại có vài phần mờ mịt. May mắn hắn đã đến Ninh Hải một chuyến. Nếu như hắn cứ ở lại Lạc Nguyệt, có lẽ vĩnh viễn cũng không biết mình còn có một cô con gái. Lần đầu tiên hắn cảm giác đến sinh mệnh của hắn được tiếp diễn. Ở trong này hắn đã có một cô con gái của mình.
Xe cảnh sát đã bao vây Diệp Mặc. Mà Diệp Mặc và Ức Mặc bị rất nhiều cảnh sát vây quanh, lại hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi gặp lại, căn bản không biết bọn họ đã bị bao vây.
- Em họ Địch Tử, em không sao chứ? Có bị đau ở đâu không?
Tiếng một cô gái còn trẻ vang lên.
Diệp Mặc ngẩng đầu thấy một cô gái trẻ chưa tới ba mươi tuổi bước nhanh đến bên cạnh Phan Địch, không ngừng hỏi thăm tình hình vết thương của Phan Địch, đồng thời còn không ngừng xem xét tay chân của cậu ta.
Lúc này Phan Địch đã được cảnh sát đỡ lên. Mà tên vệ sĩ bị Diệp Mặc đá gãy chân đã được nâng lên cáng. Diệp Mặc không làm thiếu niên kia bị thương. Hắn chỉ giáo huấn tên vệ sĩ kia một chút thôi.
- Chị Thái, người kia rất hung dữ. Chẳng những cướp bạn gái của em, còn dám đánh người...
Phan Địch chỉ vào Diệp Mặc hung hăng kêu lên.
- Là anh đánh người sao?
Cô gái được gọi là chị Thái quay đầu lại nhìn Diệp Mặc, lạnh lùng hỏi một câu.