Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 786 : Vật duy nhất

Ngày đăng: 05:54 22/04/20


Diệp Mặc thản nhiên cười, hắn đã nhìn ra cô gái đó cũng không tầm thường, ít nhất thì cũng là người tu luyện cổ võ. Mặc dù tu vi của cô ta còn thấp, nhưng so với mấy tên vệ sĩ lúc nãy thì còn cao hơn một chút, ít nhất cô ta cũng đã luyện đến Hoàng Cấp sơ kỳ rồi, nói cách khác là cô đã luyện đến trung kỳ nhập môn.



Mấy tên cảnh sát muốn ra tay với Diệp Mặc, nhưng cô gái này lại khoát khoát tay, ngăn mấy tên cảnh sát đó lại, dường như đang đợi câu trả lời của Diệp Mặc.



- Không sai, là do tôi đánh, nhưng đối với tôi, như thế này không phải là đánh người, nếu như tôi thực sự đánh người, thì hai người bọn họ đã không thể thở được từ lâu rồi.



Diệp Mặc ngạo mạn nói.



Như thế này đâu có thể coi là đánh người, nếu như không phải vì niệm tình đối phương mới có mười mấy tuổi thì hắn tuyệt đối sẽ không nhẹ tay như vậy đâu.



Cô gái này chau mày lại, nhìn về phía Diệp Mặc, thần sắc trở nên càng sắc bén hơn, nói:



- Anh thật là ngạo mạn.



Diệp Mặc coi như không có chuyện gì, cười khinh khỉnh



- Nếu như cô không hỏi nguyên nhân động thủ, thì tôi còn ngạo mạn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô đấy.



Là một Tu Chân Giả, Diệp Mặc đã thành lập riêng cho mình một quốc gia là Lạc Nguyệt Thành, nên làm mọi việc đều dựa theo nguyên tắc, nhưng nếu như đụng đến giới hạn chịu đựng của hắn, thì hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào đâu. Dám ức hiếp con gái của hắn, đừng nói là đánh, cho dù có giết thì hắn cũng chẳng buồn chớp mắt đâu. Hơn nữa bây giờ chính là giới hạn chịu đựng của hắn.



Lúc Diệp Mặc nói xong câu này, thì đã chuẩn bị động thủ với cô gái này, bởi hắn biết những người luyện cổ võ đều có luật rừng, còn thích dùng chân tay để nói chuyện hơn. Nhưng điều khiến Diệp Mặc cảm thấy kỳ quái chính là, người phụ nữ này vẫn chưa động thủ, hơn nữa còn nhìn Diệp Mặc bằng ánh mắt khiếp sợ.



Không ngờ cô ta lại quay ra hỏi tên thiếu niên Phan Địch:



- Địch Tử, cậu nói người bạn gái mà cậu muốn là nó sao?



Nói rồi chỉ vào Diệp Ức Mặc mà Diệp Mặc đang ôm trong lòng
Mẹ nói, ba sẽ về tìm hai mẹ con cô, thế nên cô nằm mơ cũng luôn mơ về chuyện này. Lúc mà Diệp Mặc nói tên hắn, cô bé đã cảm thấy Diệp Mặc chính là ba của cô bé một cách rất tự nhiên, không hề cảm thấy kỳ lạ, nếu như có chút gì đó không giống, thì chính là ba cô quá trẻ, trẻ hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.



- Ức Mặc, con nói sức khỏe của mẹ con không tốt?



Diệp Mặc lập tức hỏi, trong lòng hắn lại dấy lên cảm giác áy náy, nhà họ Tống và hắn có thù với nhau, nhưng Tống Ánh Trúc lại là người vô tội.



Nói thật, lúc đầu Tống Ánh Trúc còn cứu hắn một mạng, mặc dù hắn cũng đã từng cứu Tống Ánh Trúc, nhưng trong lúc Tống Ánh Trúc có thể giết hắn, thì cô lại không ra tay.



- Vâng.



Ức Mặc dần dần bình tâm trở lại, nhưng bàn tay cô bé vẫn nắm rất chặt cánh tay của Diệp Mặc, cô bé chỉ sợ mình buông tay ra, thì sẽ không nhìn thấy ba nữa.



Sau khi bình tĩnh lại, cô bé mới cẩn thận nói:



- Lúc đó, sau khi mẹ dẫn con về Ninh Hải, vì muốn cho con được học ở trường tốt nhất, nên đã dùng hết tài sản mà mình có. Sau khi mẹ đổ bệnh, cũng không nỡ dùng tiền mua thuốc, vẫn cố gắng cho con đi học ở trường tốt, nên bệnh tình ngày càng nặng hơn.



Diệp Mặc nhíu nhíu mày, lúc đó hắn đã cho Tống Ánh Trúc một viên minh châu mà, cho dù Tống Ánh Trúc không có kỹ năng sống, không có nghề nghiệp gì, nhưng nếu bán viên minh châu đó đi, thì cũng đủ sống cả đời mà.



- Mẹ của con có từng nhắc đến thứ gì đáng giá có thể bán được không?



Diệp Mặc nghĩ đến viên dạ mình châu, liền hỏi luôn.



Ức Mặc gật gật đầu:



- Mẹ có một viên minh châu rất đẹp, mẹ nói đó là dạ minh châu, có thể bán được rất nhiều tiền, nhưng mẹ nói đó là do ba tặng. Đó là thứ duy nhất mà hai mẹ con có, nên không muốn bán nó đi, con cũng đồng ý với mẹ như vậy. Ba viên dạ minh châu đó là do ba tặng con và mẹ đúng không?