Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 820 : Giật mình

Ngày đăng: 05:55 22/04/20


- A…



Nghe xong lời Hoàng Mân nói, Phong Yên Kỳ cư nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng nhìn về phía Diệp Mặc.



Tuy tu vi của Hoàng Mân thấp hơn Phong Yên Kỳ không ít, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ngốc hơn Phong Yên Kỳ, ngược lại, còn là một người thông minh tuyệt đỉnh.



Cô nghe Phong Yên Kỳ "a" một tiếng thì đã lập tức nhận ra đối phương đoán được mục đích của những lời kia rồi. Nhưng cô lợi dụng trước khi Phong Yên Kỳ kịp mở miệng, tiếp tục nói tiếp:



- Mạc Ảnh, không thì buổi tối cậu đến lều của tôi đi. Bằng không, buổi tối ở trong sơn cốc như vậy, tôi cũng có chút sợ. Nguồn truyện: Truyện FULL



Mọi người nghe Hoàng Mân nói vậy thì đều sửng sốt. Hoàng Mân đã đồng hành cùng họ nhiều ngày, nhưng họ biết cô là một phụ nữ chính phái rất bảo thủ. Tuy dung mạo bình thường, nhưng dù sao ngũ quan cũng đoan chính, hơn nữa dáng người không tệ. Một phụ nữ thành thục như vậy mời đàn ông vào trong lều qua đêm, cho dù không muốn nghĩ nhiều thì cũng phải nghĩ nhiều…



Phong Yên Kỳ cũng ngây ngẩn cả người, sau khi nghe Hoàng Mân nói lúc nãy thì trong lòng ả cũng vui mừng, trong lòng ả vốn còn đang muốn ở cùng lều với Diệp Mặc, lời nói của Hoàng Mân quả thực là tặng lễ đến. Tuy ả sẽ không hấp thụ máu huyết trong lều trại, nhưng có một người đàn ông cao to, bộ dạng lại không đến nỗi nào ở cùng, buổi tối cũng không đến nỗi cô đơn



Hơn nữa tên Mạc Ảnh này dù bị thương, nhưng khí tức trên người lại rất dễ chịu, ả cũng không ngại cho hắn chiếm chút tiện nghi. Hơn nữa, vừa rồi cùng Trần Ngân Trụ ả còn chưa chơi đã, nhưng thật không ngờ là lời còn chưa kịp nói ra thì Hoàng Mân đã chủ động mời Mạc Ảnh đến lều của cô ta.



Diệp Mặc thầm khen Hoàng Mân thông minh. Nói như vậy là hắn có thể quanh minh chính đại đến lều của Hoàng Mân mà không phải lấy lý do gì rồi.



Người đàn ông trung niên ít nói kia nhìn Hoàng Mân một cách kỳ quái. Nói thật ra, tuy Hoàng Mân đã khoảng bốn mươi tuổi, nhưng vì tu luyện cổ võ nên thoạt nhìn chỉ có hơn ba mươi mà thôi. Mà Mạc Ảnh mà cô ta mời này còn không đến ba mươi, hai người này ở cùng trong chiếc lều nhỏ như vậy cả một đêm, mọi người không cần nghĩ cũng biết sẽ phát sinh chuyện gì.



Điều y kỳ quái không phải là hành động của Hoàng Mân, mà chỉ khó hiểu vì sao một người thoạt nhìn rất chính phái lại làm như vậy.



Diệp Mặc đương nhiên biết Hoàng Mân mời hắn đến lều trại của mình làm gì. Hắn còn không tự kỷ đến mức nghĩ Hoàng Mân sẽ hiến thân cho hắn. Trước lúc đem pháp quyết tu chân dạy cho Hoàng Mân, Diệp Mặc liền hỏi mấy người họ quen biết nhau như thế nào.



Từ câu trả lời của Hoàng Mân, Diệp Mặc đã hiểu vì sao năm người tu luyện cổ võ lại tụ tập với nhau như vậy. Thì ra Phong Yên Kỳ thông qua một phiên đấu giá, liên hợp mọi người lại một chỗ. Mục đích chủ yếu là đi núi Vạn Quắc tìm một di tích cổ võ.



Diệp Mặc cũng biết mục đích của Phong Yên Kỳ chủ yếu là kiếm mấy món thức ăn để luyện công mà thôi. Cho dù Hoàng Mân thông minh hơn nữa cũng chẳng đoán ra điều này.



Hơn nữa, vừa nghe đến núi Vạn Quắc, Diệp Mặc lập tức hiểu được chẳng những Phong Yên Kỳ là đệ tử của "Vạn Cổ môn", hơn nữa còn là một trong sáu đệ tử nồng cốt còn tồn tại.



- Phong Yên Kỳ nói như thế mà mấy người cũng tin?




- Con dâm phụ này cũng biết hưởng thụ thật. Đem một tên mặt trắng gọi vào trong lều vui vẻ, trâu già gặm cỏ non. Chậc, rõ ràng đã đói đến mức đó, bình thường còn giả vờ cái con khỉ. Dám cướp trai của bà, bà nhất định sẽ cho mày biết tay…



Cạch một tiếng, Hoàng Mân tức giận tắt màn hình theo dõi đi, sắc mặt đỏ bừng lên.



Thấy Hoàng Mân muốn đem màn hình ném đi, Diệp Mặc duỗi tay ra cầm lại:



- Thứ này khá cao cấp, để lại cho tôi là được, ném đi thì phí lắm.



Hoàng Mân cũng bình tĩnh lại, cô đưa thiết bị theo dõi trong tay cho Diệp Mặc, nói một cách suy sụp:



- Không ngờ rằng những thứ tôi thấy trước giờ đều là giả, ả này cũng thật biết diễn. À đúng rồi, sao cậu lại biết rõ ràng như vậy?



Diệp Mặc lắc lắc đầu, một lần nữa giải thích cho Hoàng Mân. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu không phải tối hôm qua thần thức của hắn quan sát được hoạt động của Phong Yên Kỳ thì chắc cũng sẽ tin những gì ả nói. Con mụ này đúng thật là rất biết diễn.



- Bây giờ tôi sẽ dạy cô tu chân.



Lời nói của Diệp Mặc trực tiếp làm cho tinh thần Hoàng Mân rung động.



Khi Hoàng Mân tiếp xúc với tu chân, sau đó nghe nói còn có cả tiểu thế giới, tu chân giới thì đã hoàn toàn hóa đá. Mỗi điều Diệp Mặc nói ra đều vượt quá xa phạm vi hiểu biết của cô. Nếu người nói ra những điều này không phải là Diệp Mặc, nếu không phải cô tận mắt chứng kiến một hỏa cầu hiện ra từ tay hắn thì chắc chắn đã cho rằng đây là giả rồi.



Một đêm dần trôi qua trong lúc Diệp Mặc dạy Hoàng Mân.







Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đều dậy thu dọn đồ đạc của mình, không có bất cứ ai đưa ra ý kiến muốn tìm Trần Ngân Trụ. Bởi vì mọi người cũng biết, rơi xuống từ vách núi cao như vậy, gần như đã trăm phần trăm không có đường sống rồi.



Cũng chỉ có Phong Yên Kỳ, khi thấy mọi người không đi tìm Trần Ngân Trụ thì liền đem đồ vật và lều trại của gã thu lại, ở bên vách núi khóc lớn một hồi, sau đó hỏa táng hết chúng.



Nếu là bình thường, nói không chừng vẻ thống khổ của Phong Yên Kỳ sẽ làm cho Hoàng Mân có chút thương cảm, nhưng từ cuộc nói chuyện tối qua với Diệp Mặc và những hình ảnh mình thấy được, cô đã hoàn toàn hiểu được Phong Yên Kỳ là loại người gì