Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 821 : Hoàng Mân rời đi

Ngày đăng: 05:55 22/04/20


Khoảng giữa trưa, năm người dừng lại ở một sơn cốc để nghỉ ngơi. Suốt đường đi, chỉ có Phong Yên Kỳ và người tên là Cát Lương Trung kia không ngừng nói chuyện, Tiêu Thủy vốn ít nói, Diệp Mặc còn cảm thấy được y đang không ngừng nhíu mày, chỉ có Hoàng Mân thỉnh thoảng chen vào một vài câu.



- Tôi đi tìm thức ăn, các người nghỉ ngơi đi.



Người trung niên họ Tiêu này lại tiếp tục tự nhận lấy nhiệm vụ tìm kiếm thức ăn.



Chỉ là lần này Phong Yên Kỳ lại ngăn cản Tiêu Thủy, ả nói:



- Tiêu đại ca, suốt chặng đường này đều là anh vất vả tìm thức ăn rồi, lần này để tôi đi. Kiếm vài món thôn quê đổi khẩu vị, mọi người chờ ở đây là được rồi.



Diệp Mặc nhìn Phong Yên Kỳ một cách kỳ quái, trong lòng thầm nói ả này không nên chủ động như vậy chứ? Dựa theo suy nghĩ của ả, tất cả mọi người ở đây đều là con mồi, sao ả lại có thể chủ động rời bỏ con mồi được?



Nhưng Diệp Mặc suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Phong Yên Kỳ cố ý dẫn những người này đi đường vòng vào núi, mục đích chính là vì tu luyện. Tối hôm qua ả đã đột phá Địa cấp, mấy con mồi này đã không còn quan trọng như trước rồi. Phỏng chừng chính ả cũng không ngờ là chỉ dùng hai người mà đã đột phá đến Địa cấp.



- Yên Kỳ, để tôi đi cùng cô, nơi này rừng núi rậm rạp…



Không đợi Tiêu Thủy trả lời, Cát Lương Trung đã chủ động nói.



Nghe Cát Lương Trung nói, Diệp Mặc lập tức đã hiểu ra, ả Phong Yên Kỳ này cũng thật biết tính toán. Ả biết nếu mình muốn đi tìm đồ ăn, Cát Lương Trung chắc chắn sẽ chủ động muốn đi cùng. Hoặc cho dù ả đoán sai, Cát Lương Trung có không chủ động thì cuối cùng ả cũng sẽ mở miệng.



Mục đích đương nhiên rất đơn giản, ả sẽ xuống tay với Cát Lương Trung. Hơn nữa Diệp Mặc có thể khẳng định, sau khi động thủ với tên kia thì lúc quay lại chắc chắn ả sẽ động thủ giết ba người họ. Sở dĩ Phong Yên Kỳ không muốn từ từ luyện hóa tất cả như trước nữa là do ả cũng không ngờ mình sẽ đột phá Địa cấp vào tối qua, cho nên giữ đám người Tiêu Thủy, Hoàng Mân lại thì chỉ là vướng víu mà thôi.



Hơn nữa, sau khi giết Cát Lương Trung, trăm phần trăm là mấy người còn lại sẽ nghi ngờ ả. Hoặc là nói, nếu không phải tối qua ả cần củng cố tu vi thì nói không chừng đã ra tay luôn rồi.



- Vậy cũng tốt, để tôi chuẩn bị lều trại trước…



Tiêu Thủy cười tự giễu, Diệp Mặc rõ ràng nhìn ra trong mắt y có chút vui mừng, giống như là đang cảm thấy may mắn vì có thể được nghỉ ngơi.



Phong Yên Kỳ cũng không nghĩ nhiều, lập tức tiến vào núi cùng với Cát Lương Trung.



Phong Yên Kỳ vừa đi, Tiêu Thủy lập tức khoác ba lô lên nói với Hoàng Mân và Diệp Mặc:



- Tôi không đi núi Vạn Quắc nữa, bây giờ sẽ rời khỏi đây, nếu các người cũng muốn đi thì có thể đi cùng tôi.



Ngoài dự đoán của Tiêu Thủy, Hoàng Mân cũng không ngạc nhiên vì lời nói của y, chỉ mỉm cười nói:
Quay lại không thấy Tiêu Thủy và Hoàng Mân, Phong Yên Kỳ nhất thời giật mình hỏi Diệp Mặc.



Thấy khí huyết của ả rất dồi dào, Diệp Mặc lập tức biết bây giờ ả đang cần hoàn toàn luyện hóa máu huyết, củng cố tu vi của mình.



Hắn giả như không có việc gì, nói:



- Tiêu đại ca thấy chỗ này rất quen thuộc nên liền nói với Hoàng Mân là hắn đã từng tới đây, sau đó bọn họ nói vài câu rồi không muốn đi núi Vạn Quắc nữa, cho nên liền rời đi. Họ nhờ tôi nói lời từ biệt với cô.



Nghe Diệp Mặc nói xong, sắc mặt Phong Yên Kỳ biến hóa không ngừng. Ả nhìn phương hướng mà Hoàng Mân và Tiêu Thủy rời đi, qua một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, bình tĩnh lại. Ả hiểu được, Tiêu Thủy và Hoàng Mân đã nghi ngờ ả, mà tên Mạc Ảnh trước mắt này bị hai người kia bán đứng, ở lại đây tính tiền thay cho họ.



- Vậy sao cậu không đi cùng họ?



Ngữ khí của Phong Yên Kỳ rất lạnh nhạt, làm cho người ta không nhận ra là vui mừng hay tức giận.



Diệp Mặc lại tùy ý nói:



- Người ta nói trong hiểm nguy có phú quý, bọn họ không để ý đến di tích trong núi Vạn Quắc kia, nhưng tôi vừa mới tu luyện cổ võ, cho nên rất quan tâm tới nó. Cho nên, tôi định mạo hiểm cùng cô đi đến di tích đó.



Trong mắt Phong Yên Kỳ hiện lên vẻ buồn cười, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự lạnh nhạt. Ả đánh giá lại Diệp Mặc từ trên xuống dưới, lắc lắc đầu, tạm dừng một hồi mới nói:



- Được rồi, vậy cậu cứ đi theo tôi, sẽ không thiếu phần cho cậu đâu.



Tuy tu vi của Diệp Mặc thấp, máu huyết của hắn không có bao nhiêu tác dụng với ả, nhưng có một người đàn ông bộ dạng không tệ đi theo thỏa mãn ả một chút cũng được. Chỉ là hai ngày này ả không thể xuống tay với hắn, bởi vì "thần cổ Hoàng Kim" sắp xuất hiện rồi, ả phải tận dụng thời gian nhanh chóng củng cố tu vi của mình, đem tinh huyết của hai gã võ giả Hoàng cấp luyện hóa hoàn toàn đã.



Sở dĩ Diệp Mặc không trực tiếp ép hỏi Phong Yên Kỳ chẳng qua là muốn ả dẫn đường mà thôi. Nếu thật sự ả không phối hợp thì trực tiếp giết luôn cho xong chuyện. Tuy như vậy sẽ làm cho việc tìm kiếm phương hướng cụ thể của động phủ trong núi Vạn Quắc phiền phức hơn, nhưng bỏ thêm chút thời gian là được.



Vốn Diệp Mặc nghĩ một người lẳng lơ như Phong Yên Kỳ buổi tối chắc chắn sẽ dây dưa với hắn, hắn đã chuẩn bị ép ả dẫn đường cho mình rồi. Nhưng điều làm hắn bất ngờ là qua một ngày một đêm, Phong Yên Kỳ không chỉ không dây dưa hắn, mà ngay cả nói chuyện cũng chẳng được mấy câu. Gần như ả đặt tất cả thời gian vào việc luyện hóa tinh huyết, tăng lên tu vi của mình. Nguồn: https://truyenfull.vn



Một ngày sau, Phong Yên Kỳ dẫn Diệp Mặc tiến vào phạm vi chân chính của núi Vạn Quắc. Mà tinh huyết ả hút được đã luyện hóa xong xuôi, tu vi Địa cấp sơ kỳ đã được củng cố lại.



- Chú em, đến cõng chị chút được không, chị đi vài ngày đường, chân đều muốn gãy luôn rồi.



Khôi phục lại vẻ lẳng lơ, Phong Yên Kỳ chen đến bên cạnh Diệp Mặc, hơn nữa không hề để ý bộ ngực đầy đặn của mình đang cọ lên cánh tay hắn.