Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 907 : Tử Đao
Ngày đăng: 05:56 22/04/20
Trong nhẫn trữ vật của Hồ Hải Tân, linh thạch trung phẩm ít cũng phải trên con số triệu, linh thạch thượng phẩm thậm chí có mấy chục ngàn viên. Hiển nhiên, đây là một tu sĩ vô cùng giàu có, hơn nữa đan dược dùng cho việc tu luyện của Kim Đan tu sĩ cũng không ít.
Nhưng đối với Diệp Mặc mà nói, những đan dược và linh khí này cũng không đáng vào đâu. Hắn quét qua một vòng, không phát hiện thứ gì mà mình muốn, đang định tùy tiện cầm chút linh thạch thì bỗng thấy một thanh đao lớn màu tím ở một góc của nhẫn trữ vật. Hơi giật mình một chút, hắn liền lấy thanh đao kia ra.
Cầm đao trong tay, Diệp Mặc cảm thấy tay hơi trầm xuống, hắn vội vận chuyển chân nguyên, lúc này mới cầm vững được. Một thanh đao thật nặng, đây là lần đầu tiên hắn thấy loại đao kiểu này. Chẳng những nặng mà còn xấu vô cùng, nói thẳng ra là đây giống một thanh thái đao* chỉ tăng thêm chiều dài chiều rộng.
(*thái đao: dao bầu, dùng để làm bếp)
Thấy Diệp Mặc cầm "Tử Đao", Hồ Hải Tân vội vàng nói:
- Cây đao này tôi tìm được ở một di tích cổ, tên là "Tử Đao", tiếc nuối duy nhất là không thể luyện hóa nó, vậy nên chỉ có thể để cho người có khí lực lớn sử dụng. Diệp đan sư đã nhìn trúng "Tử Đao" thì xin cứ việc cầm đi, nếu còn chưa đủ thì có thể cầm thêm chút linh thạch.
Không thể luyện hóa? Diệp Mặc cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy, hắn cảm thấy nhân phẩm Hồ Hải Tân không tệ, là một người đáng để kết giao. Ném lại nhẫn trong tay cho Hồ Hải Tân, Diệp Mặc nói:
- "Tử Đao" không tệ, tôi lấy nó vậy. Về phần linh thạch thì khỏi cần, đây là ngọc bài.
Nói xong, Diệp Mặc liền lấy một miếng ngọc bài từ nhẫn trữ vật của mình ra, ném cho Hồ Hải Tân, sau đó đem "Tử Đao" thu lại.
Hồ Hải Tân không ngờ Diệp Mặc lại dễ nói chuyện đến vậy, y vội vàng thu hồi ngọc bài rồi ôm quyền nói:
- Đa tạ Diệp đan sư, nếu sau này có gì cần Hồ Hải Tân tôi giúp đỡ, Diệp đan sư cứ việc phân phó.
Diệp Mặc khách khí nói:
- Không sao, là tôi đường đột.
Thành Dạ Quân lại không chút bất mãn, vẫn rất khách khí nói.
Phong độ của Thành Dạ Quân rất tốt, y tìm đến Diệp Mặc không ngờ lại là vì đưa một quyển sách về các loại linh thảo kỳ dị. Thì ra là y thấy Diệp Mặc không nhận ra ba loại dược liệu trong vòng thứ nhất, cảm thấy rất đáng tiếc nên mới cố ý đưa tới một phần tư liệu về chúng.
Nếu như trước khi nhận được "vật", phần tư liệu này sẽ rất quan trọng với Diệp Mặc. Nhưng bây giờ Diệp Mặc cũng chỉ có thể nhận phần ân tình này của Thành Dạ Quân mà thôi.
Cách làm của Thành Dạ Quân khiến cho Diệp Mặc cảm thấy y và ông lão Khổng Diệp có phần tương tự, đúng là kiểu tu sĩ quang minh lỗi lạc. Diệp Mặc đem một chút tâm đắc về luyện đan của mình trao đổi với y một chút. Mặc dù hắn rất muốn đưa một viên "Thảo Hoàn đan" cho Thành Dạ Quân, nhưng hắn biết hiện giờ còn chưa được.
Không phải là hắn không nỡ, mà là Thành Dạ Quân quá quân tử đi. Hắn có "Thảo Hoàn đan", Thành Dạ Quân biết thì cũng không sao. Nhưng Diệp Mặc tin, Thành Dạ Quân nhất định sẽ tiết lộ việc "Thảo Hoàn đan" đến từ tay hắn.
Lần trao đổi này với Thành Dạ Quân làm cho Diệp Mặc thu được không ít lợi ích, mặc dù hắn khai sáng ra một lưu phái, nhưng biết được rất nhiều kỹ xảo và đánh giá về luyện đan từ Thành Dạ Quân. Điều này giúp cho hắn sau này sẽ bớt phải đi đường vòng.
Hai người hàn huyên mãi đến tận đêm khuya, lúc này Thành Dạ Quân mới cáo từ rời đi.
…
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Mặc và những tu sĩ khác đi tới Truyền Tống trận đi thông Sa Nguyên dược cốc của thành Toái Diệp. Có rất nhiều Truyền Tống trận đi đến Sa Nguyên dược cốc, cái ở thành Toái Diệp này chỉ là một trong số đó mà thôi.
Mặc dù danh sách đi Sa Nguyên dược cốc có hạn, nhưng người ở Truyền Tống trận cũng không ít. Diệp Mặc biết phần lớn những người này đều đến bên cạnh Sa Nguyên dược cốc để làm ăn. Bất kỳ tu sĩ nào đi ra từ đó đều có thể mang theo rất nhiều linh thảo quý hiếm, cơ hội như thế cũng không nhiều, cho nên không ai trong số những đại thương gia kia muốn bỏ qua cả.