Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 908 : Cầm Mộ Tâm ra tay trợ giúp

Ngày đăng: 05:56 22/04/20


Lúc Diệp Mặc theo mọi người đi tới Sa Nguyên dược cốc, nơi này đã trở thành một cái chợ nhỏ rồi. Đông đảo tu sĩ chen chúc tại đây, hai bên lại bầy rất nhiều quầy hàng thu thập dược liệu, còn có bán ra một số đan dược chữa thương, khôi phục chân nguyên và bùa linh khí. Hiển nhiên những người này cũng muốn nhân cơ hội mà kiếm một khoản kha khá.



Trên người Diệp Mặc không có bao nhiêu linh thạch, mặc dù hắn rất muốn mua một bộ giáp phòng ngự và một vài lá bùa lợi hại, nhưng chút linh thạch của hắn đoán chừng ngay cả một cái cũng không đủ, vậy nên chỉ đành bỏ ý nghĩ này.



Tuy nói là Sa Nguyên dược cốc, nhưng Diệp Mặc không nhìn thấy bất kỳ cát đá nào ở đây, cũng không thấy cửa vào nào có thể đi được. Trừ cái chợ tạm ồn ào kia ra, nơi này chỉ là một ngọn núi nhỏ và đồng cỏ bát ngát. Không có núi cao, cũng không có những rừng cây dày đặc.



Mặc dù nghi ngờ nhưng Diệp Mặc cũng không hỏi, đồng thời hắn cũng biết nơi này tuyệt đối không phải là Sa Nguyên dược cốc. Về phần tại sao lại muốn chuyển dời tới đây thì hắn không rõ lắm, nhưng người tới nơi này cũng không chỉ có hắn, nếu người khác không gấp thì hắn cũng chẳng cần sốt sắng làm gì. Nếu mở miệng hỏi thì lại giống như mình chỉ là một tay mơ.



Diệp Mặc dùng thần thức quét một vòng, nhưng lại không nhìn thấy Mộc Dịch Thanh, cũng không nhìn thấy Hồ Hải Tân mua ngọc bài của mình. Không biết là họ chưa tới hay tiến vào từ cửa khác.



Rất nhiều người đi Sa Nguyên dược cốc đều có người của sư môn bên cạnh, giống như chỉ mình hắn không có đồng bạn. Thấy Cầm Mộ Tâm, Quảng Vi và mấy vị nữ đệ tử của Tiên Dược cốc cùng tiến về phía này, Minh Tâm chưởng môn và hai vị tu sĩ Nguyên Anh đi cùng bọn họ, hiển nhiên là để bảo vệ.



Minh Tâm chưởng môn đi tới gần một nhóm người môn phái khác thì dừng lại, tựa như đang nói gì đó với người dẫn đội của môn phái kia.



Trong lòng Diệp Mặc âm thầm buồn bực, đệ tử của những môn phái lớn này đi ra ngoài đều có tu sĩ Nguyên Anh, thậm chí là Hư Thần bảo vệ, chỉ có mình hắn giống như cô hồn dã quỷ mà thôi.



Cầm Mộ Tâm vừa quay đầu lại thì đã thấy ánh mắt của Diệp Mặc, lập tức cô liền quay sang hướng khác, giống như không nhận ra hắn vậy.



Diệp Mặc cảm thấy có chút mất hứng, hắn tìm một chỗ không người ngồi xuống. Chẳng qua vừa ngồi không được bao lâu thì có một nam một nữ đi tới bên cạnh. Hai người thoạt nhìn cũng là tu vi Giả Đan, khi họ cách Diệp Mặc một khoảng xa thì hắn đã cảm thấy một trận sát khí lành lạnh. Hiển nhiên hai người này cũng bò ra từ núi xác người biển máu tanh, trong tay không biết đã có bao nhiêu mạng người.



- Anh bạn, có phải muốn đi Sa Nguyên dược cốc không?



Tên nam này đi đến trước mặt Diệp Mặc, trực tiếp hỏi. Ngũ quan của gã cũng coi như đoan chính, chẳng qua mũi hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn người khác cũng chếch từ trên xuống, làm cho người ta cảm giác cực kỳ không phù hợp. Chỉ nói một câu thôi mà làm cho người khác cảm nhận được sát khí càng thêm nồng đậm hơn



Diệp Mặc đứng lên, gật đầu nói:



- Đúng thế.



tên kia vừa nghe Diệp Mặc nói vậy, trong mắt lập tức toát ra vẻ vui mừng. Y lấy ra một túi linh thạch ném cho Diệp Mặc, nói:




- Dạ, vãn bối lập tức đi…



Thấy Cầm Mộ Tâm tới đây, tên tu sĩ đầu trọc vội vàng xoay người rời đi, hiển nhiên bọn họ biết, đối mặt với môn phái năm sao như "Tiên Dược cốc", bọn họ chẳng là cái thá gì.



Diệp Mặc có chút sững sờ nhìn Cầm Mộ Tâm, hắn không nghĩ tới một người yên tĩnh, dễ xấu hổ như Cầm Mộ Tâm mà khi nổi giận lại lợi hại như vậy. Nhưng hắn không biết vì sao Cầm Mộ Tâm lại tới đây giúp mình, vài ngày trước mình còn từ chối đề nghị của Minh Tâm mà.



Nhưng bất kể thế nào, nếu người khác đã tới hỗ trợ thì Diệp Mặc vẫn rất cảm kích, ôm quyền nói:



- Đa tạ Cầm cô nương giúp đỡ.



Cầm Mộ Tâm lạnh nhạt nhìn Diệp Mặc, bỗng nhiên nói:



- Thật ra đối với anh mà nói, đi Sa Nguyên dược cốc cũng không phải một chuyện tốt. Nếu tôi là anh, tôi thà rằng ở nhà luyện đan còn hơn.



Nói xong, sắc mặt Cầm Mộ Tâm khôi phục vẻ bình thản điềm nhiên như bình thường, sau đó đột ngột xoay người rời đi, giống như người nói chuyện vừa rồi không phải là cô vậy.



Quảng Vi đi theo Cầm Mộ Tâm tới bỗng nhiên nhìn Diệp Mặc nói:



- Anh thật đúng là vận cứt chó, gặp được người tốt bụng như Mộ Tâm sư muội. Mà tôi cũng đồng ý với lời nói của em ấy, đối với anh thì ở nhà luyện đan là thích hợp hơn. Mấy nơi như Sa Nguyên dược cốc, tôi đề nghị anh không nên đi. Ài, đó không phải là nơi anh đến được. Diệp đan sư, sau này anh có thể hối hận, nhưng có lẽ sau khi đi Sa Nguyên dược cốc thì không có cơ hội hối hận nữa rồi.



Nói xong, cô ta lắc đầu rời đi cùng Cầm Mộ Tâm.



Đương nhiên Diệp Mặc hiểu hối hận trong lời của Quảng Vi là có ý gì. Đó chính là nói hắn từ chối hôn sự với Cầm Mộ Tâm mà thôi. Trong suy nghĩ của Quảng Vi, hắn đi Sa Nguyên dược cốc tất nhiên là dữ nhiều lành ít.



Trong lòng Diệp Mặc cũng không biết nói gì, nếu không phải Cầm Mộ Tâm đến đây thì hắn đã sớm cho tên Hạ lão đại kia một đao rồi. Nhưng hắn cũng hiểu, sở dĩ Cầm Mộ Tâm giúp hắn cũng không phải là do cô ta có tình cảm với hắn, mà là không muốn một Luyện đan sư lợi hại lại vô duyên vô cớ bị một kẻ vô lại giết chết.



Diệp Mặc mới nghĩ tới đây, chợt nghe thấy một tiếng "Uỳnh" thật lớn, hắn vội vàng quay sang nhìn.