Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 955 : Lừa lẫn nhau

Ngày đăng: 05:56 22/04/20


Diệp Mặc vừa mới ngồi xuống, cũng cảm giác được một luồng không khí cực kỳ phẫn nộ, tràn đầy toàn bộ đại sảnh hình lục giác.



- Tên nhãi kia, mày đem Cửu xoa đao chìa khóa mở cửa di tích cổ này giấu đi chỗ nào rồi, nhanh lấy ra đây.



Diệp Mặc vừa mới cảm giác được sự phẫn nộ này, thì nghe thấy một thanh âm cực kỳ tức giận.



Cái thanh âm này chói tai khó nghe giống như tiếng cưa thép dùng để cưa kim loại, làm cho người ta không thoải mái. Điều này khiến Diệp Mặc biết được, hoá ra cây đao kia được gọi là Cửu xoa đao.



Nghe được cái thanh âm này, Diệp Mặc lại nhẹ nhàng thở ra, nơi này quả nhiên là một phong ấn. Cái người nói chuyện kia, tuy rằng Diệp Mặc nhìn không ra tu vi và vị trí bị vây của y, nhưng Diệp Mặc dựa vào hơi thở phẫn nộ của y cũng cảm giác được, chính mình ở trước mặt y cũng chỉ là một con kiến có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào mà thôi.



Hắn sở dĩ còn nhẹ nhàng thở ra, đó là bởi vì đối phương khẳng định chưa được gỡ bỏ phong ấn, nếu gỡ bỏ phong ấn rồi, cũng không chỉ là thanh âm tức giận nữa, mà là trực tiếp đi ra giết hắn.



Diệp Mặc nuốt một viên Sinh nguyên đan" sau đó đứng lên nói:



- Nếu là di tích, vì sao tôi ở trong này nhìn không thấy bất kỳ vật gì? Bình thường không phải nói bên trong di tích đều có rất nhiều thứ tốt sao? Nhưng tôi chỉ nhìn thấy một đại sảnh trống rỗng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Thanh âm như tiếng cưa thép kia hừ lạnh một tiếng



- Tên nhãi vô học, nếu đem Cửu xoa đao đặt lên lỗ khảm, di tích sẽ mở ra, mày có thể thấy bảo vật. Hiện tại ngay cả di tích mày cũng không mở được, nói gì tới bảo vật?



Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, rõ ràng là một phong ấn, người này còn cố tình nói là một di tích, nếu không phải hắn tinh thông trận pháp, còn có một viên Bạo âm châu. Tạm thời khống chế được gỡ bỏ phong ấn, nói không chừng hắn lúc này đã hóa thành tro bụi.



Tuy nhiên Diệp Mặc không cần phải nói ra, hiện tại việc hắn cần làm nhất chính là tìm được một cửa ra, mà không phải thông qua biện giải để làm cho đối phương á khẩu không trả lời được.



- Chỉ cần là tôi không thấy bảo vật, tôi sẽ cho rằng không phải di tích.



Diệp Mặc thuận miệng nói một câu, sau đó đứng lên, bắt đầu di chuyển ở trong đại sảnh lục giác này.



Thanh âm kia thấy Diệp Mặc không trả lời y. Trầm mặc một hồi, giọng điệu đã không phẫn nộ như lúc ban đầu, mà hòa hoãn một chút nói:



- Mày muốn bảo vật gì?


Diệp Mặc bỗng nhiên hưng phấn nói.



- Tên chuột nhắt kia, mày đang dùng tao làm trò tiêu khiển hả?



Thanh âm kia rốt cục không kìm nổi tức giận kêu lên.



Diệp Mặc thấy thanh âm kia đã bắt đầu phẫn nộ, biết rằng đã không có ưu đãi có thể lấy được nữa, cũng lạnh lùng nói:



- Ông là một hồn thể? Một hồn thể mà có thể nhìn ra trong cơ thể tôi có mồi lửa kỳ dị ư?



- Tôi khi nào nhìn ra trong cơ thể cậu có mồi lửa kỳ dị hả?



Thanh âm kia trả lời theo bản năng



- Thế làm sao ông biết tôi là Luyện Đan Sư?



Diệp Mặc rất nhanh hỏi ngược lại.



- …



Cái thanh âm kia dường như không nhớ rõ mình khi nào thì nói qua Diệp Mặc là luyện đan sư, y dừng một chút, thế mới biết đối phương là cố ý lừa y, hiển nhiên đối phương thông qua chính mình nói ra Tiên khuyên hoa về sau, liền phán đoán ra chính mình nhìn ra hắn có mồi lửa kỳ dị



Tính cách đúng là quá cẩn thận, cái thanh âm kia bất đắc dĩ nói:



- Đúng vậy, tôi không nên nói ra Tiên khuyên hoa.



Diệp Mặc cười lạnh một tiếng



- Ông không nói Tiên khuyên hoa" tôi cũng sẽ không phá vỡ phong ấn thả ông ra. Di tích? Ông lừa người khác còn có thể, nhưng muốn lừa tôi thì đừng có nằm mơ.



Diệp Mặc còn có một câu không nói ra, tốt xấu cũng là một đại sư trận pháp, không có năng lực bố trí phong ấn, nhưng vẫn là có thể nhận ra.