Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 956 : Chạy thoát
Ngày đăng: 05:56 22/04/20
Sau khi Diệp Mặc nói ra những lời này, cái thanh âm kia lập tức trở nên lạnh như băng
- Nói như vậy, cậu đang lừa tôi? Cậu có phải đã lừa lấy được đồ của tôi rồi cho nên không có ý định mở di tích ra đúng không?
Chỉ có một câu mà thôi, Diệp Mặc thậm chí đều cảm giác được chính hắn vừa rùng mình một cái, một khí thế thật mạnh. Nhưng Diệp Mặc rất nhanh liền khôi phục điềm tĩnh
- Lừa ông? Đừng nói như thể mình là cô gái phải chịu nhiều ủy khuất, tôi thấy ghê tởm. Ông cứ mở miệng là nói với tôi đây là một di tích, cho tới bây giờ cũng không nói ra nó là phong ấn. Từ đầu tới đuôi đều là ông muốn lừa tôi dùng Cửu xoa đao để mở phong ấn, về phần mấy thứ kia, tôi đều là nhặt được ở trong này đấy, tôi hỏi xin ông khi nào? Tôi ngay cả hỏi xin ông đều không có, nói gì tới lừa?
Thanh âm kia bị lời nói của Diệp Mặc làm cho nghẹn họng, hình như từ đầu tới đuôi hắn đều không có hỏi xin qua, chỉ nói cái gì là tốt nhất. Là tại mình muốn đi ra ngoài, mà cơ hội này lại ở trên tay hắn, không ngờ không nghe ra được.
Thanh âm kia cũng không có lời giải thích nào về vấn đề này với Diệp Mặc, chỉ ha hả cười lạnh một tiếng nói:
- Cậu mở ra phong ấn của tôi, tôi thề không làm hại cậu, cho cậu đi ra ngoài. Hơn nữa tôi ở đây còn nhiều thứ tốt, quả thật cũng có nhiều bảo vật, tôi cũng có thể không cần, toàn bộ đều cho cậu.
- Nếu cậu không muốn mở ra, mấy năm sau, phong ấn của tôi cũng có thể tự giải, đến lúc đó người thứ nhất tôi muốn giết chính là cậu. Huống chi, cậu cho rằng cậu không mở ra phong ấn, cậu cũng có thể thoát ra khỏi chỗ này sao? Đây là một cái Bát môn tỏa linh trận" trận môn tám cửa, trừ phi cậu giống như người kia, cũng có một tấm độn không phù cấp tám. Nếu không, cậu và tôi đều giống nhau. Cũng bị vây ở chỗ này.
Diệp Mặc vốn còn muốn hỏi cái người bị phong ấn là ai, vì sao Cửu xoa đao lại xuất hiện ở bên ngoài. Nhưng sau khi nghe thấy tên này nói câu cuối cùng, lập tức không còn hứng thú, việc quan trọng nhất bây giờ không phải là hỏi thăm sự tình, mà là tìm đường thoát ra. Hắn không có độn không phù cấp tám, nhưng hắn cũng biết đại sảnh này là tám mặt, mà không phải sáu mặt.
Nhưng Diệp Mặc không tin câu nói cuối cùng kia. Hắn nhiều nhất chỉ bị nhốt ở bên ngoài phong ấn mà thôi, không giống với tình cảnh của ông ta. Nếu nơi này là bên trong phong ấn, hắn tin tưởng cho dù là người phụ nữ kia. Cũng không có cách nào dùng Độn không phù để trốn thoát.
Chỉ cần không ở trong phong ấn, hắn có thể tìm được cách đi ra ngoài, hắn cũng không tin mười mấy năm sau người này ra khỏi đây còn có thể tìm tới mình.
Thấy Diệp Mặc không thèm nhìn mình, cái thanh âm kia lại lải nhải nói một hồi lâu, nhưng Diệp Mặc hoàn toàn coi như gió bên tai. Cảm thấy đối phương không thèm để ý tới mình, cái thanh âm kia cuối cùng cũng chỉ có thể im lặng. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, vì sao không cảm nhận được Cửu xoa đao.
- Chuyện gì vậy?
Ba gã tu sĩ tiến vào trong đại sảnh có một người đã chú ý tới sự bất thường sau khi người tu sĩ cuối cùng tiến vào, lên tiếng hỏi.
Tên kia tu sĩ cuối cùng nhíu nhíu mày nói:
- Nơi này hơi cổ quái, chúng ta đi ra ngoài trước. Vừa rồi trước khi tôi vào, dường như cảm giác được cạnh cửa có một người ẩn núp, khi tôi muốn xem xét lại, thì không tự chủ được mà bước vào.
- Người có thể ẩn núp khiến bốn người chúng ta đều không chú ý tới? Chẳng lẽ cũng là tu sĩ Nguyên Anh, thậm chí tu vi cao hơn so với chúng ta ư?
Tu sĩ Nguyên Anh vừa mới nói chuyện với người kia khẽ nhíu mày nói.
Tên tu sĩ cuối cùng kia lắc lắc đầu nói:
- Tu vi không nhất định cao hơn chúng ta, nhưng chắc chắn là tu sĩ Nguyên Anh, nếu không sẽ không có khả năng ẩn nấp cạnh cửa, thiếu chút nữa đã lừa chúng ta. Tôi đi ra trước xem một chút, a...
Một tiếng "a" thốt lên, ba người vào trước đều cùng nhau nhìn về phía cái cửa chính kia, cái cửa chính kia vừa mới rồi còn mở ra, giờ đã biến mất trong hư không rồi.
- Không ổn, chỗ này rất không ổn
Tên kia tu sĩ cuối cùng phát hiện Diệp Mặc đã hiểu được bọn họ có thể đã đi vào một chỗ không tốt.