Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 957 : Núi Huyền Băng ở Nam An

Ngày đăng: 05:56 22/04/20


Diệp Mặc sau khi lên thềm đá, với tốc độ nhanh nhất xông ra bên ngoài "Trận môn không gian" và trận pháp ẩn nấp, sau đó cưỡi "Tử Đao", không dám quay đầu lại, trên không mang theo một đường sáng màu tím, gào thét từ trên không trung của dãy núi Vạn Dược, lúc này hắn cũng không để ý đến cái gì khiêm tốn và không chú ý đến yêu thú, đối với hắn, chỉ cần ra ngoài dãy núi Vạn Dược là thành công rồi.







Đại lục Lạc Nguyệt có bốn châu, diện tích mỗi một châu đều vô cùng rộng lớn, mà bốn đại châu kết hợp lại cũng không thể nào sánh được với diện tích của Vô Tâm Hải.



Phải nói thắng cảnh tu chân tốt nhất ở đại lục Lạc Nguyệt, chắc chắn là Nam An châu chứ còn ở đâu nữa. Nam An châu mảnh đất địa linh, linh khí trời đất nồng đậm hơn mấy châu còn lại. Ở những châu khác khó có thể gặp được môn phái tám sao đến chín sao, còn ở Nam An châu thì cũng không hiếm thấy.



Ở Nam An châu, môn phái chín sao còn có tám môn phái, môn phái tám sao lại càng nhiều, khoảng ba mươi hai môn phái, những môn phái bảy sao còn lại lại càng nhiều hơn.



Huyền Băng phái chính là một trong những môn phái chín sao ở Nam An châu, Huyền Băng phái tọa lạc trên núi Huyền Băng nổi tiếng của Nam An châu, lập phái nghe nói đã gần một trăm nghìn năm rồi, từ trước đến nay Huyền Băng phái ở Nam An châu đều là môn phái đứng thứ ba trong các môn phái ở đây.



Nhưng nghìn năm gần đây, Huyền Băng phái không còn quang cảnh như ngày xưa nữa, sớm đã thành một trong những môn phái chín sao đứng hạng chót. Đừng nói đến chuyện duy trì được Top 3, cho dù là duy trì môn phái chín sao hàng đầu cũng khó. Nhưng mấy năm gần đây Huyền Băng phái lại xuất hiện mấy đệ tử thiên tài, đủ loại thành tích, Huyền Băng phái dường như lại có thể leo lên Top 3 lần nữa.



Phạm vi núi Huyền Băng gần nghìn dặm, toàn môn phái có một đỉnh núi chính, tám đỉnh phụ và một trăm linh tám đỉnh nhỏ khác tạo thành. Đỉnh núi chính chính là Huyền Băng đỉnh, là trung tâm của môn phái này, còn đỉnh phụ thì chỉ có tu sĩ Hóa Chân mới có thể định cư. Nhưng cái này đã từ lâu lắm rồi. Bây giờ tu sĩ Hóa Chân trong môn phái thêm vào cũng không phải là một người mà thôi, cho nên tu sĩ trong môn phái chỉ cần đạt được Thừa Đỉnh trở lên là có thể đến đỉnh phụ ở. Tu sĩ có thể đạt được Thừa Đỉnh trở lên, đều thuộc về Thái Thượng trưởng lão tiền bối của môn phái.



Về các đỉnh phụ nhỏ khác, đều là nơi ở của các trưởng lão và một số tu sĩ chấp sự hoặc là một số tu sĩ có cống hiến lớn cho môn phái.



Ngoại trừ những đỉnh núi này ra, toàn bộ núi Huyền Băng còn có vô số kể những ngọn núi nhỏ, hang động, những nơi này đều là thưởng cho một số đệ tử ưu tú trong môn phái để ở.



Đối với những tu sĩ trong núi Huyền Băng mà nói, có thể bái sư dưới cửa mười tám đỉnhchủ kia, làm một đệ tử nòng cốt, sau đó ở lại mười tám đỉnh phụ mới là khát vọng lớn nhất. Nhưng đại đa số đệ tử cũng biết rằng, đừng nói đến chuyện ở trong mười tám đỉnh núi đó, chỉ cần có thể bái lạy được dưới cửa trưởng môn ở một trăm linh tám đỉnh nhỏ kia, cũng đã là may mắn lớn lắm rồi.




- Em biết rồi, chị dâu.



Đường Bắc Vi làm mặt hề, cười hì hì. Cô đương nhiên biết Viên Quan Nam đang nằm mơ, không cần nói sư phụ không để ý đến anh ta, chị Tố Tố lại càng không thèm nhìn anh ta nữa. Sở dĩ cô nói ra chuyện này, là khiến cho Lạc Ảnh vui vẻ lên một chút, đừng vì chuyện của anh trai mà buồn lòng.







Thành Giang Xuyên ở Bắc Vọng châu, náo nhiệt không khác gì thành Toái Diệp. Bởi vì tu sĩ nơi này và nhóm người thường ở cùng chung một chỗ, cho nên có đủ loại náo nhiệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Thành Giang Xuyên linh khí thiếu thốn, xung quanh cũng không có tài nguyên tu luyện gì, nơi này cách Vô Tâm Hải cũng không xa. Cho nên ở đây mặc dù tu sĩ và dân thường ở lẫn lộn, nhưng tu sĩ cũng tương đối ít, lại càng không có tu sĩ có tu vi cao, tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ mà thôi. Thỉnh thoảng có một hai tu sĩ Kim Đan, cũng chỉ là qua đường rồi đi. Cho dù thành chủ của nơi này, cũng chỉ là một người thường tu luyện võ công mà thôi.



Bình thường những tu sĩ có tu vi cao hơn chút cũng không ở lại thành Giang Xuyên này, bọn họ đều đã đến nơi có linh khí dồi dào, cho dù không tu luyện, nhưng đối với bản thân bọn họ cũng có lợi.



Khi Diệp Mặc đến thành Giang Xuyên, cũng đã là chuyện ba tháng sau khi hắn rời khỏi dãy núi Vạn Dược rồi.



Trong ba tháng này, Diệp Mặc đi qua mười lăm thành, bốn quốc gia nhỏ. Những thành này có thành thị tu chân, cũng có những thành thị là nơi ở của những người dân thường, thành thị có những tu sĩ tu vi tương đối thấp như thành Giang Xuyên này hắn cũng đi qua mấy nơi rồi.



Diệp Mặc vì tránh gặp phải tu sĩ Quỷ Tiên phái, còn cả an vương Hắc Bạch Chuẩn đ nữa, cho nên cố gắng đến những nơi hẻo lánh, linh khí thiếu thốn. Mặc dù hắn đi qua nhiều thành thị như vậy rồi, thành thị tu chân quả thực cũng không nhiều lắm.



Mặc dù rất lo bị đan vương Hắc Bạch Chuẩn phát hiện ra, nhưng Diệp Mặc để phòng ngừa chẳng may, vẫn đeo "Cửu biến", dù sao Bắc Vọng châu rộng lớn như vậy, hắn cũng không tin mình lại đen đủi như vậy, đi tới nơi hẻo lánh, cũng có thể gặp hai lão Hắc Bạch Chuẩn…