Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 972 : Tuyết ở nơi này thật lớn
Ngày đăng: 05:57 22/04/20
Thấy Diệp Mặc, Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên nhắm mắt lại, nhưng sau đó cô lại mở mắt ngồi bật dậy, thì thào nói:
- Chẳng lẽ đây không phải ảo giác?
- Tĩnh Văn, anh không ngờ lại gặp được em ở đây, không phải ảo giác đâu, là thật đấy.
Nhìn Tô Tĩnh Văn, trong lòng Diệp Mặc bỗng có chút chua xót. Hắn không biết Tô Tĩnh Văn đã nếm trải bao nhiêu cay đắng, nhưng hắn có thể tưởng tượng được ra.
Lúc trước, khi còn ở Ninh Hải, Tô Tĩnh Văn đâu phải chịu khổ như vậy, cô vẫn là một thiên chi kiều nữ được mọi người ngưỡng mộ. Trong lòng Diệp Mặc càng áy náy hơn, không phải hắn không biết vì sao Tô Tĩnh Văn muốn đến đây, chỉ có điều hắn không biết nên đối mặt thế nào mà thôi. Bởi vì hắn căn bản không biết nên xử lý tình cảm giữa nam và nữ như thế nào, cách tốt nhất chính là giả vờ không biết.
- Thật sự không phải ảo giác sao?
Tô Tĩnh Văn lại hỏi một câu, bỗng nhiên cô như có chút tỉnh ngộ, vọt mạnh vào trong lòng Diệp Mặc, ôm hắn khóc lớn.
Diệp Mặc yên lặng ôm Tô Tĩnh Văn, không nói gì, có lẽ lúc này cần để cô ấy giải tỏa một chút.
Sau khi khóc xong, Tô Tĩnh Văn bỗng ngẩng đầu, có chút hoảng hốt hỏi:
- Sao anh lại ở đây, tuyết nơi này thật lớn, lạnh quá…
Diệp Mặc lau nhẹ nước mắt còn vương trên má Tô Tĩnh Văn, dịu dàng nói:
- Nơi này không có tuyết, về sau em cũng sẽ không phải lưu lạc trong tuyết nữa. Đây là phi thuyền của anh, mà căn phòng cũng không lạnh.
Nghe Diệp Mặc nói xong, Tô Tĩnh Văn bỗng nhìn bốn phía xung quanh mình, sau đó cô lại kinh ngạc quay sang Diệp Mặc, thật lâu sau mới lại khóc òa lên, ôm chặt lấy hắn không muốn buông tay.
- Diệp Măc, rốt cuộc em cũng tìm được anh rồi.
Diệp Mặc thở phào một hơi, hắn biết lúc này Tô Tĩnh Văn mới chính thức khôi phục lại. Nhìn vẻ kích động của cô, lại thêm bàn tay đang nắm chặt không buông, nơi sâu nhất trong lòng hắn như nhói lên một cái.
Lúc này, hắn tùy ý để cho Tô Tĩnh Văn nằm trong lòng mình giải tỏa, không hỏi đến việc của Ức Mặc.
Thật lâu sau Tô Tĩnh Văn mới hoàn toàn yên tĩnh lại, cô có chút đỏ mặt chui ra khỏi lòng Diệp Mặc. Ngồi bên cạnh hắn, sau đó nhỏ giọng hỏi:
Diệp Mặc kéo Tô Tĩnh Văn lại, khẽ cười nói:
- Anh biết em không thể tu chân, lúc trước Diệp Lăng em gái anh cũng vậy, nhưng hiện giờ có lẽ nó đã Trúc Cơ rồi. Cho nên em không cần lo lắng, có anh ở đây, cho dù không có linh căn cũng không phải việc gì lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Anh có thể giúp em tu chân?
Tô Tĩnh Văn không thể bình tĩnh nổi nữa.
Cô từng nghe nói, nếu không có linh căn thì căn bản không có bất cứ cách nào để tu luyện, nhưng Diệp Mặc lại có biện pháp? Giờ phút này cô đã không thể ngăn cản sự kích động và vui mừng trong lòng. Cô kích động không phải vì mình có thể tu luyện, mà là bởi vì thông qua tu luyện thì sẽ có thể ở bên cạnh Diệp Mặc.
Hắn không biết, hắn là người đàn ông duy nhất từng khiêu vũ với cô, người đàn ông duy nhất lên xe của cô. Hắn càng không biết, hắn là người đàn ông cô yêu nhất.
Lúc cô cảm thấy mệt mỏi nhất, bàng hoàng nhất thì ông trời đã đưa hắn đến trước mặt cô, ông trời lại cho cô thêm một cơ hội. Mọi người nói phụ nữ theo đuổi đàn ông rất dễ, nhưng cô tin rằng, ở trên mảnh đất Hoa Hạ kia, không có bất cứ người phụ nữ nào theo đuổi một người đàn ông mà vất vả như cô.
Diệp Mặc gật đầu một cách khẳng định.
- Đúng vậy, anh có thể luyện một loại đan dược tên là "Ngũ Nguyên đan". Nó có thể giúp cho em sinh ra linh căn, hơn nữa còn là linh căn không tệ lắm. Cho nên, em không cần lo lắng.
Cuối cùng Diệp Mặc đã hiểu vì sao trước đó Tô Tĩnh Văn lại u buồn như vậy. Trước đó, khi thấy mình, cô ấy vui vẻ một chút rồi đột nhiên lại trở nên chán nản, hóa ra là Tô Tĩnh Văn không thể tu luyện, không có linh căn.
- Đúng rồi, sao em lại biết mình không có linh căn?
Diệp Mặc bỗng kỳ quái hỏi.
Tô Tĩnh Văn vừa định trả lời, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, cô túm mạnh lấy tay Diệp Mặc, nói:
- Ức Mặc bị người ta bắt đi, anh mau cứu cô bé về.
- Ức Mặc bị làm sao?
Diệp Mặc đã không thể bình tĩnh nổi nữa.