Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu

Chương 116 :

Ngày đăng: 01:23 19/04/20


Nó và hắn lúc này đang bước ra từ cửa của trung tâm.



-Mệt chưa?-hắn quay sang hỏi nó đang trong bộ dạng hổn hển.



Cả người nó lúc này ướt đẫm . Không chỉ là rượu mà còn cả mồ hôi nữa.



-Mệt….. Mệt chết đi được!!!!- nó nghe hắn hỏi thì gật đầu như gà mổ thóc mà trả lời.



Cũng phải thôi. Suốt mấy tiếng đồng hồ nó nhảy điên cuồng trong đó hỏi sao không mệt.



-Đi!-nghe nó trả lời vậy hắn chỉ nhàn nhạt cười. Xong hùng hổ nắm tay nó đi.



-Lại đi đâu nữa.



-Không lẽ em định mặc cái bộ đồ ướt đẫm này mãi sao.



-Ừ ha. Tôi quên mất….



+++++++++++++



Sau một cánh cửa màu đen là một thế giới anh sáng lung linh. Khác xa với vẻ kiều mị mê hoặc của hội trường sàn nhảy. Ở đây giống như một Paris thu nhỏ vậy.



Nó có vẻ cổ kính lại lung linh. Cho dù nó không phải là thật nhưng vẻ đẹp của nó không kém thật tí nào. Đi đến một cửa hàng

quần áo gần đấy. NÓ và hắn tùy tiện lấy một bộ để thay.



Thay xong hắn kéo nó ra ngoài.



-Ơ Ơ….. anh đã trả tiền đâu-nó nghi hoặc hỏi. Lại quay sang người nhân

viên bán hàng. Mà nhìn cô ta lại không có ý định sẽ đòi tiền.



Còn hắn suýt đập đầu vào tường mà xỉu. Sau vẫn giữ bình tĩnh.



-Đồ nơi này chỉ cần lấy không cần trả tiền.



-Hả????-còn có nơi kì quặc vậy sao trời.
-Là sao???????



Đang lúc nó chả hiểu gì cả thì một cậu thanh niên không biết ở đâu xuất hiện vỗ vào bả vai hắn rồi nhìn sang nó cười cười mà trả lời:



-Dương

Đại thiếu gia của Dương Gia không ai không biết. Nếu không nhìn bộ dạng

của chị tôi còn tưởng chị mới từ rừng Amazon trở ra đó.



Nói xong rất tự nhiên mà ngồi xuống chiếc ghế còn tróng còn lại.



Hắn thấy vậy thì lạnh nhạt nhìn cậu ta một cái.



-Cậu không nói không ai bảo cậu câm. Vả lại nơi này không chào đón cậu.



-Anh hai…….!!!!!!!!!!! Anh không thể nào mà nhẫn tâm với em như vậy được.

Lâu lắm mới thấy anh. Vả lại…….-nói đến đây bất giác nhìn sang nó – Đây

là lần đầu tiên em thấy anh dẫn phụ nữ đến nơi này đó- nói xong một bộ

dạng tủm tỉm cười vô cùng mờ ám.



Lời của cậu ta khiến hắn không

khỏi giật mình. Đúng là trước giờ hắn chưa từng dẫn ai đến nơi này cả.

Toàn chỉ một mình hắn tới đây. Mà cũng thi thoảng mới tới. MỖi lần từ

đây trở về với hắn là một bộ dạng say khướt.



Còn nó cũng kinh ngạc không kém. Dương Lãnh Phong nổi tiếng đào hoa vậy mà chưa bao giờ dẫn

phụ đến nơi này. Sao không kinh ngạc cho được.



Mặc dù vì lời của cậu ta làm hắn rơi vào trầm tư một lúc nhưng trên mặt chả biểu cảm gì. Nâng cao giọng bá đạo lên:



-Chuyện của tôi khi nào đến phiên cậu xen vào! Ít lời đi cậu sẽ sống lâu hơn đấy!



Một lời uy hiếp trắng trợn vậy ai không nghe ra thì chỉ có nước về nhà khám lại tai đi là vừa. Riêng cậu ta vừa nghe đã hiểu.



Mặc dù trên mặt hắn ám khí không nhiều lắm nhưng chỉ cậu ta mới hiểu nếu

cậu ta dám nhiều lời thì chết cũng không có chỗ chôn thây mất.



-Hì Hì. Em cũng không có ác ý gì đâu. Chỉ tính qua chào hỏi anh chút thôi.

KHông làm phiền anh nữa!!!!!!- nói xong cậu ta đứng dậy.



-Chúc chị cố gắng được lâu nhé! Chị dâu-cậu ta nháy mắt với nó rồi nhấn mạnh chữ chị dâu xong mới cất gót bước đi.



Hắn giương ánh mắt lạnh lẽo quét theo bóng dang cậu ta vừa bước đi mà trừng lớn. Còn nó thì chỉ hơi ngạc nhiên chút thôi.



Cố gắng được lâu??? Nghĩa là sao? Cậu ta đang muốn ám chỉ gì đây?